Đừng nhìn Nhị Long phong thái mĩ nữ lạnh lùng, có đánh chết cũng không ai ngờ rằng cô lại thích chơi trò... trẻ con.
Ngày thứ nhất, huấn luyện đuổi bắt.
Bảy người vội vã chạy tán loạn trong rừng cây, Nhị Long như hổ đi phía sau.
Nana trước đây đã từng là người đuổi, giờ trở thành bị đuổi, không khỏi có chút buồn cười. Nhưng là buồn nhiều hơn cười, bởi vì.
"Nhị Long lão sư, sao người cứ ở sát em làm gì vậy chứ? Không phải còn rất nhiều người sao?"
Nana khóc không ra nước mắt, từ lúc bắt đầu tới giờ Nhị Long cứ ở phía sau nhìn chằm chằm cô, cảm giác bị hổ rình mồi như vậy còn khó chịu hơn là bị túm cổ.
Nhị Long lại chẳng hề để ý đến, cô cứ bước đi thong thả chứ thực chất là Nana đã phải dùng hết khả năng để chạy ngoài hồn lực.
"Nghe nói, ngươi nhận Phất lão đại làm gia gia. Ta phải cẩn thận xem xem, bản lĩnh nha đầu ngươi như thế nào! Hố người ta giỏi như vậy?"
"Không có, là Phất gia gia nhận em trước mà!"
"Tin được không? Hắn ngoài ham tiền ra thì làm gì biết cháu gái." Nhị Long vuốt chút cằm.
Nana đã quá mệt, dừng lại chống eo thở hổn hển mà đáp:
"Thật, là thật, em chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi mà. Giờ em chạy hết nổi rồi, lão sư đi bắt người khác đi, em đầu hàng."
Nhìn Nana đưa hai tay lên, Nhị Long bật cười nói:
"Nào có dễ dàng như vậy? Đi theo ta."
"Đi? Lão sư gọi đây là đi sao? Rõ ràng là đang giết người, á!"
Phải rồi, từ đi trong từ điển của Nhị Long chính là chạy bán mạng trong lòng Nana. Xách lên Nana, Nhị Long đưa cô lao vun vút trong rừng, cây cối không thể cản trở Nhị Long chút nào.
Chẳng bao lâu đã biết được vị trí của những người khác, lại xách lên tiếp tục lao đi, còn cười rất thống khoái.
Cuộc đuổi bắt chỉ diễn ra trong nửa ngày, là người bị bắt đầu tiên cũng là người bị xách nhiều nhất, Nana giờ đây phải nói là thân tàn ma dại ngồi gục trên bàn ăn. Nhị Long không cho trị liệu, cũng không được dùng đậu hủ của Áo Tư Ca.
Nhị Long nói:
"Bị thương mới phải chữa, bị mệt tự phục hồi."
Nhớ lại vẻ mặt của Nhị Long lúc đó, Nana không khỏi run lên.
Tần Minh thấy Nana cùng những người khác đều là bộ dạng như vậy, hắn cố ý ra ngoài mua về canh hầm Tuyết Liên cho họ bồi bổ cơ thể, sáu người ăn đều là rất cảm kích còn Nana lại không động lấy một chút. Tiểu Vũ lo lắng nhìn Nana.
"Nana, ngươi là do quá mệt sao. Ăn chút gì đi, buổi chiều còn muốn tiếp tục."
"Ta không sao, cảm ơn ngươi Tiểu Vũ. Ta dùng Thiện Linh đan cũng đủ, ta đi dạo một chút."
Nana lặng lẽ đi ra để không ảnh hưởng người khác dùng cơm, bước đi chầm chậm trong rừng không biết là nghĩ cái gì.
Tần Minh cũng theo cô ra ngoài, Nana biết nhưng vờ như không, đến lúc không nhịn được mới quay người lại tức giận nhìn hắn.
"Tần Minh, ngươi muốn gì?"
"Ta, ta thấy ngươi chưa dùng cơm. Ta có mang cho ngươi một ít bánh."
"Không cần, ta có đồ ăn."
Nói rồi, Nana lấy ra Thiện Linh đan ngay trước mặt hắn để khoe khoang đồ tốt. Tần Minh lần đầu nhìn vật lạ, bước nhanh tới giật lấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!