Nana thả ra Mã Nặc, thấy hắn, Đới Giai Chính một phát bật tới chụp cổ áo hắn xách đứng lên, Đới Giai Chính mắt nhíu chặt giận giữ, nghiến răng ken két.
"Đới Hiên, phân tộc phía bắc."
"Đúng là người của phân tộc phía bắc!" Đới Mộc Bạch hừ lạnh, hắn để Đới Giai Chính thả Mã Nặc xuống, nếu không sợ là Mã Nặc sẽ ngạt thở mà chết trong cơn mê, Đới Mộc Bạch nói: "Phụ hoàng, Đới Hiên ở căn cứ Sát Nguyệt Các gọi Mã Nặc, hắn đã mang lòng thà chết không khai may nhờ Nana khả năng trị liệu mà đem hắn bắt sống mang về, tiếp sau đây tùy phụ hoàng xử trí.
Còn có, bảy mươi hồn sư này khoan hãy thả đi, Trúc Vân tỷ sẽ sớm tới hoàng cung, tỷ ấy sẽ nói tình hình cụ thể cho người và ca ca sau, bây giờ ta và Nana phải trở lại A Nhĩ Pháp chuẩn bị ngày mai tới thuộc địa phía bắc, thời gian này vô cùng căng thẳng, phụ hoàng hãy cẩn thận đề phòng Đới Chân, tránh cho hắn có ý đồ xấu.
"Nhìn Đới Mộc Bạch nhiệt huyết cùng can đảm, Đới Giai Chính ánh mắt lo lắng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, hắn chỉ thở dài gật đầu. Nana bước tới đưa cho Đới Giai Chính một túi Phục Hồi Đan, căn dặn:"Bệ hạ, đây là thuốc ta điều chế, trị bách thương bách độc, nếu Đới Hiên dở trò người cứ dùng hoặc là để phòng thân cũng được.
Bọn ta đi nha."
Nana nói xong đã cùng Đới Mộc Bạch theo đường cửa sổ bay qua đại hải, trở lại A Nhĩ Pháp. Bóng dáng hai người dần bị màn đêm nuốt chửng, Đới Giai Chính vẫn thẫn thờ nhìn theo, thân là hoàng đế hắn đang dần cảm thấy tự trách, bất lực trước tình hình biến động của đế quốc, đồng thời cũng đầy trông chờ vào tương lai mà đám trẻ của hắn đang hướng tới, lúc lâu để tâm bình tĩnh lại, Đới Giai Chính quay người, vị hoàng đế uy quyền thế mà lần nữa bị dọa giật nẩy mình.
"Ngươi, sao còn chưa đi?"
Đới Giai Chính tâm trạng rối bời mà quên mất trong phòng còn hiện hữu một người. Đới Cẩn gãi gãi đầu, bộ dạng rất lúng túng:
"Bệ hạ chưa bảo ta lui a."
Đới Giai Chính xem đến Đới Cẩn không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, phân tộc phía nam trước đây hắn rất đề phòng thế mà giờ nhờ đám trẻ lại thân thiết thế này đây, ngược lại chính là phân tộc trung thần...
"Ài, đúng là thế sự khó lường. Đới Cẩn, ngươi thật giống cha ngươi lúc trẻ, Đới Cẩm a, có lẽ ta đã hiểu lầm hắn. Đi dạo với ta chút sao?"
Lời đề nghị bất ngờ của Đới Giai Chính khiến Đới Cẩn ngạc nhiên cùng khó hiểu, nhưng hắn không từ chối.
Cung điện A Nhĩ Pháp.
Nana và Đới Mộc Bạch đã trở lại chỗ Chu Trúc Thanh.
Nana:
"Theo như bàn bạc, ta sẽ để hai người ở không gian sủng vật, phía bắc có địch đề phòng vạn nhất, không thể đột nhập từ không trung."
Chu Trúc Thanh:
"Ta hiểu. Bản đồ chỗ trồng Bạch Sa là ở khu dân thường, khả năng đây cũng là nơi đun nấu mới khiến nhiều dân thường bị trúng độc như dịch bệnh. Nếu như phá hủy chỗ này, có khi nào dân thường ở đó toàn bộ sẽ bị liên lụy."
Đới Mộc Bạch:
"Không đâu, dân thường thể chất không chịu được độc Bạch Sa lâu ngày, có thể là do ngoài ý muốn Sát Nguyệt Các mới để rò rỉ khí độc khiến họ bị nhiễm. Người điều chế chắc chắn là hồn sư, như vậy mới có thể thu khí."
Nana:
"Cho dù là dân thường, chưa chắc đã tốt, để đến lúc đó hãy xem xét tha hay diệt đi."
"Được rồi, đến nơi hẵng tính, may mắn bề ngoài phân tộc phía bắc đang diễn vai người tốt, nên thái độ với dân thường vào thành vẫn là coi được. Nana, nhớ cẩn thận đấy."
Yên tâm, lão đại.
Chu Trúc Thanh thở dài chán nản:
"Từ giờ đến lúc trời sáng còn ba canh giờ, thật chán. Kế hoạch của tỷ tỷ phiền phức có thực hiện được không đây, Mặc Diệp dù sao cũng là hồn đế."
Kế hoạch của Chu Trúc Vân, là ba người nhóm Đới Mộc Bạch phải biến mất ngoài tầm nhìn của mật thám Sát Nguyệt Các cài xung quanh bọn họ, từ giờ một chút sơ suất, sẽ dẫn đến họa đế quốc.
Tuy nhiên, như Chu Trúc Thanh đang bận tâm, họ sẽ đấu với người của phe mình diễn nên một vở khổ nhục kế, mà hiện tại đội trưởng đội kỵ binh hoàng gia, Mặc Diệp thực lực cường đại hơn họ nhiều.
Về điều này, có người thật may mắn, có nên nói là chó ngáp phải ruồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!