Những câu hỏi dồn dập như tra khảo linh hồn khiến Cừu Phi cứng họng, câu nào của Lâm Kinh Chập hắn cũng không trả lời được. Khí thế ban đầu hùng hổ là thế, giờ lập tức xìu xuống, vì lời Lâm Kinh Chập nói không phải là không có lý.
Lâm Kinh Chập quay người đi đến bồn hoa bên cạnh, cầm xẻng dọn lại mấy hố đất bị bới loạn. Không biết bị thứ gì đào lên mà cả rễ cây cũng trơ ra ngoài. Anh vừa làm vừa nói: "Tôi là người rất sợ phiền phức, cũng mong các anh chấp nhận rằng trên đời này có những người không thích động vật."
Thích hay không thích vốn chẳng có gì sai.
Cừu Phi cố gắng chen người qua khe cửa, cả khuôn mặt vì bị ép mạnh mà méo mó, đỏ bừng. Hắn bắt đầu mất tự tin: "Là mèo đào à?"
Lâm Kinh Chập không trả lời. Anh trồng lại mấy cây bị bới lên, tưới qua một lượt rồi đứng dậy đi vào nhà.
Giận rồi sao?
"Ê? Thầy Lâm! Thầy Lâm ơi!" Cừu Phi la lối om sòm, luống cuống đưa ngón tay vào cái lỗ tròn nhỏ trên cửa sắt, định dùng sức kéo cánh cửa đang chặn mình ra. Nhưng vừa đưa ngón tay vào thì không rút ra được nữa. "Á đau! Tay tôi!"
Nghe tiếng kêu thảm của Cừu Phi, Lâm Kinh Chập khựng lại. Anh vốn không tin tưởng Cừu Phi, người đến học chẳng mang ý tốt.
Thấy Lâm Kinh Chập không phản ứng, Cừu Phi gào lên: "Tay tôi rút không ra được!"
Lâm Kinh Chập quay lại nhìn khuôn mặt đỏ gay của Cừu Phi, xác nhận mấy lần rằng hắn không nói dối mới xách ấm nước bước tới. Anh mở cửa sắt, thấy ngón tay Cừu Phi kẹt trong lỗ nhỏ, vì bị chèn ép và kéo giật nên đỏ bừng, căng lên.
"Anh bị gì vậy? Sao lại nhét tay vào đây?"
Chẳng phải vì thấy Lâm Kinh Chập giận bỏ đi nên hắn cuống quá thôi, nhưng Cừu Phi không dám nói, vì cảnh này quá mất mặt.
"Giúp tôi rút tay ra đã rồi nói sau."
Ngón tay của Cừu Phi đã sưng lên. Lâm Kinh Chập rút điện thoại ra, định gọi cứu hộ: "Gọi 119 thôi."
"Đừng đừng đừng!" Cừu Phi vung cánh tay còn lại loạn xạ, suýt đánh rơi cả ấm nước trên tay anh. "Đừng gọi 119 mà, lát nữa cả khu biết tôi kẹt tay trong lỗ thì sao!"
Mấy tin tức kiểu này cũng thường gặp, nhưng nhân vật chính thường là mấy đứa trẻ. Còn hắn
- một gã đàn ông trưởng thành
- mà vì chuyện này gọi cứu hộ thì thật mất mặt. Chưa nói đến ai khác, riêng Phan Lôi thôi cũng đủ cười chết hắn rồi.
Lâm Kinh Chập không hiểu: "Đã thế này rồi, sao không gọi cứu hộ?"
Cừu Phi vốn sĩ diện, một tay bám lấy cánh tay anh: "Đừng gọi, đừng gọi. Xe cứu hỏa ầm ĩ thế, đến lúc đó cả khu biết hết thì tôi còn mặt mũi nào sống?"
Con người có thể sĩ diện hão đến mức này sao?
Lâm Kinh Chập thật sự muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong cấu tạo thế nào. Đến nước này mà vẫn giữ sĩ diện chịu khổ. Anh lạnh giọng hỏi: "Vậy anh muốn thế nào? Định vu khống tôi à?"
"Cậu thử giúp tôi rút ra xem."
Rõ ràng Cừu Phi biết anh là người sợ phiền phức, thế mà vẫn cố tình gây chuyện.
Từng phút từng giây trôi qua, ngón tay Cừu Phi càng sưng hơn. Lâm Kinh Chập hết cách, đành vào nhà lấy dầu cải. Vừa bôi dầu vào ngón tay cho hắn, anh vừa nói: "Nếu vẫn không rút được, tôi sẽ gọi cứu hộ. Anh nói gì cũng vô ích."
"Á á á! Đau! Đau! Đau!"
Lâm Kinh Chập vừa dùng sức, Cừu Phi đã đau đến mức nhảy tại chỗ. Có lẽ vì tiếng hắn quá to nên từ trên lầu, Phan Lôi thò đầu ra nhìn.
"Cừu Phi!?"
Nghe thấy giọng của Phan Lôi, Cừu Phi theo phản xạ nép sát vào tường, cố dùng bức tường cao che cơ thể mình. Góc này vừa hay là điểm mù từ trên lầu nhìn xuống, Phan Lôi tìm một lúc không thấy, mới rụt vào trong cửa sổ. Ngay sau đó, điện thoại của hắn reo lên, hắn nhanh tay cúp máy, khó khăn lắm mới nhắn tin trả lời WeChat cho gã.
Lâm Kinh Chập liếc Cừu Phi một cái, "Lúc này mới thấy mất mặt hả? Khi thò tay vào cái lỗ đó sao không nghĩ tới sẽ ra nông nỗi này?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!