Thấy tình hình như vậy, Cừu Phi vội vàng khuyên mấy người kia quay về, để hắn còn tiếp tục giúp Lâm Kinh Chập chuyển nốt đống hàng.
"Được rồi được rồi, mấy đứa về trước đi. Cả đám ra hết rồi thì ai ở tiệm tiếp khách nữa? Ở đây để tao lo là được, chuyển xong tao quay lại liền."
Phan Lôi hất tay Cừu Phi ra, ánh mắt gã lia từ cốp xe sang người Cừu Phi, cứ cảm thấy có gì đó sai sai. Gã bỗng dưng buột miệng hỏi: "Ai là Tăng Sĩ Cường vậy?"
Bình thường toàn bảo Phan Lôi chịu khó đọc sách, chứ đừng chỉ chơi game đánh bài, bây giờ thì thấy chưa – mất kiến thức là thiệt thôi.
"Kêu mày đọc sách thì không nghe, cứ đòi đi nuôi heo. Ngay cả Tăng Sĩ Cường mà cũng không biết. Đừng suốt ngày cầm điện thoại ngắm mấy nữ streamer nữa, rảnh thì đọc thêm lịch sử, mở mang kiến thức. Thôi về đi."
"Anh bị gì vậy?" Phan Lôi đuối lý, vì đúng là gã không biết Tăng Sĩ Cường là ai. Gã giơ ngón giữa về phía Cừu Phi: "Liên quan quái gì tới anh."
Đuổi được ba người về, Cừu Phi quay lại sân nhà Lâm Kinh Chập, hắn ngại ngùng cười với anh: "Ha... bọn họ đi rồi..."
Lâm Kinh Chập thì mặt vẫn bình thản, còn chu đáo hỏi ngược lại: "Tiệm có việc gì à? Tôi tự làm cũng được."
"Không sao! Để tôi giúp cậu, tôi chuyển xong liền."
Ban đầu Cừu Phi định uống chén trà rồi tán gẫu với Lâm Kinh Chập vài câu, nhưng lại sợ Phan Lôi và mấy người kia quay lại nên thôi, trà chưa kịp uống, hắn nhanh nhẹn chuyển hết đống hàng vào nhà cho anh.
Hôm sau đi học, Lâm Kinh Chập không bắt Cừu Phi tiếp tục tập cách cầm bút nữa. Hắn tưởng hôm nay bắt đầu được học viết chữ Hán tử tế bằng bút lông, ai dè lại phải luyện cái gọi là "kiểm soát ngòi bút".
"Khi đặt bút thì nhẹ một chút, tới giữa mới từ từ ấn mạnh để nét dày hơn, rồi từ từ nhấc lên cho nét nhọn lại."
Cừu Phi là người làm việc tay chân, lực tay rất khỏe, có thừa sức nhưng thiếu sự khéo léo. Lâm Kinh Chập dặn đi dặn lại là nét đầu phải mảnh, hắn thì tự thấy mình đã viết đủ mảnh rồi, nhưng kết quả trông chẳng khác gì lông mày của Shin
- cậu bé bút chì. Mà anh toàn bắt hắn kẻ ngang, chẳng cho viết một chữ hoàn chỉnh nào, thành ra chẳng có chút thành tựu để mà hứng thú.
Giống như hôm qua khi tập cầm bút, Lâm Kinh Chập mỗi lần chỉ dạy một chút, Cừu Phi mà tập chưa tốt, anh cũng chỉ nhàn nhạt nói: "Tập thêm."
Cừu Phi mặt dày, có cảm giác thất bại nhưng không bỏ cuộc. Hắn sẽ tự tìm cách để luyện.
Để được ở bên Lâm Kinh Chập lâu hơn, Cừu Phi luôn cố tình nán lại đến khi mọi người về hết mới rời đi. Trước khi ra về, hắn còn tranh thủ liếc xem thời khóa biểu của anh
- thứ Tư không có tiết, thứ Năm và thứ Sáu dạy trẻ con, cuối tuần cũng nghỉ. Quả là làm bốn ngày nghỉ ba ngày, nhẹ nhàng hơn nhiều so với tiệm sửa xe của bọn hắn.
Thấy Cừu Phi cứ nấn ná mãi, Lâm Kinh Chập "tốt bụng" nhắc: "Hết giờ học rồi."
"Ờ... Thầy Lâm, chiều nay cậu có bận gì không? Có hàng nữa không? Tôi giúp cậu lấy."
"Cảm ơn nhé, nhưng tôi không có nhiều hàng như vậy đâu. Lát nữa tôi phải ra ngoài." Lâm Kinh Chập thực sự có việc phải đi, không rảnh dây dưa với Cừu Phi.
Cừu Phi thì chẳng biết giữ khoảng cách, lập tức hỏi tới: "Ồ? Ra ngoài à? Đi đâu thế?"
Lâm Kinh Chập không trả lời, chỉ mỉm cười nhạt nhìn hắn, như nhắc khéo rằng hắn đã hỏi quá giới hạn.
Cừu Phi nhận ra mình hơi vội vàng, gãi đầu cười gượng: "Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, vậy không làm mất thời gian của Thầy Lâm nữa, tôi về đây."
Vừa bước ra khỏi sân nhà Lâm Kinh Chập, Cừu Phi đã thấy Trương Tuyết Ninh ngồi xổm trước cửa tiệm của bọn hắn, cho mấy con mèo hoang ăn. Một con mèo mẹ dẫn theo ba con con, tổng cộng bốn con, đều là do Trương Tuyết Ninh tự tay chăm bẵm từ đầu.
Mấy tháng trước, khi bọn hắn vừa chuyển tới đây, tình cờ gặp con mèo mẹ đang bụng to.
Thấy nó tội nghiệp, Trương Tuyết Ninh cho ăn chút cơm thừa canh cặn, mèo mẹ không chê, lại tỏ ra rất thân thiết với cô, thi thoảng lại tới cửa xin ăn. Sau đó, cô còn đặc biệt đặt mua thức ăn mèo trên mạng. Mèo mẹ sinh nở an toàn, số mèo con từ một tăng lên thành bốn con.
"Lại cho mèo ăn hả?"
Cừu Phi vừa bước tới, mấy con mèo lập tức lùi ra sau vài bước. Xác định hắn không có ý xấu, chúng mới tiếp tục ăn.
Một phần lương của Trương Tuyết Ninh chẳng mua quần áo hay mỹ phẩm, mà đều dành để nuôi mấy con mèo hoang. Cô chẳng thấy tiếc chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!