Chương 5: (Vô Đề)

Mặc dù Phan Lôi cảm thấy thái độ của Cừu Phi hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy có lý. Bọn họ ra ngoài lăn lộn, điều quan trọng nhất chính là danh tiếng.

Người ở bên cạnh chỉ là một giáo viên dạy thư pháp, suốt ngày hoặc ngồi hoặc đứng, nhiều nhất là cầm bút

- nghe thôi đã thấy là kiểu thư sinh yếu ớt, sao so được với mấy người bọn họ làm việc tay chân. Cừu Phi một mình đối phó hắn chắc chắn là dư sức, họ không cần phải lấy đông h**p ít.

Cừu Phi sợ bọn họ lại tiếp tục hỏi đông hỏi tây, bèn lấy cớ dậy sớm nên lên lầu ngủ bù, nhanh chóng rời khỏi tiệm. Lên đến nhà, mệt thì mệt thật, nhưng hắn lại không buồn ngủ. Dù sao vừa được ở cạnh người đẹp mấy tiếng liền, sao mà thấy mệt cho nổi.

Hắn nhất quyết lên lầu, ngoài việc sợ đám Phan Lôi tiếp tục truy hỏi, còn bởi không muốn ngày mai phải tiếp tục tập cầm bút. Hơn nữa, việc cầm bút lóng ngóng quá sẽ để lại ấn tượng xấu trong mắt Lâm Kinh Chập.

Vì hình tượng cao lớn Trong nhà không có nổi một người học thức đàng hoàng, Thịnh Quần cùng lắm cũng chỉ tính là nửa người. Lục lọi khắp nhà cũng chẳng thấy nổi một cây bút nào ra hồn, cuối cùng Cừu Phi vào bếp lấy đại một chiếc đũa.

Chỉ là tập tư thế cầm bút thôi, đâu phải viết thật. Đũa lại dài gần bằng bút lông, coi như tạm chấp nhận được.

Cừu Phi còn mở điện thoại tìm một bài "Hướng dẫn thư pháp bút lông cho người mới bắt đầu". Bài học đầu tiên chính là dạy cách cầm bút.

Thật ra nội dung video cũng chẳng khác mấy so với Lâm Kinh Chập dạy, chỉ là có minh họa động tác, nhìn trực quan và dễ hình dung hơn. Cừu Phi xem vài lần là hiểu: ngón cái đặt giữa ngón trỏ và ngón giữa, ngón áp út và ngón út tì vào một bên cán bút, lòng bàn tay phải chừa một khoảng trống.

Vì dùng đũa, nên tư thế cầm của Cừu Phi không có vấn đề gì, chỉ là không biết khi hạ bút sẽ thế nào. Hắn tiện thể xem luôn mấy bài học sau, đáng tiếc không phải do thầy Lâm đích thân dạy, càng xem càng thấy khô khan, chẳng mấy chốc sự chú ý của hắn đã chạy đi chỗ khác.

Hắn cứ muốn nhắn tin cho Lâm Kinh Chập. Rõ ràng chưa nghĩ ra nên nói gì, nhưng tay lại nhanh não:

- Thầy Lâm, đang bận à?

Khi nhận được tin nhắn WeChat của Cừu Phi, Lâm Kinh Chập vừa dọn dẹp xong bàn ghế sau giờ học. Có lẽ giờ đến cả các cụ ông cụ bà bắt chuyện cũng không dùng mấy câu mở lời khô khan như thế. Mà cũng đúng, đối phương đâu phải muốn bắt chuyện, người ta đến là để gây sự.

- Có việc?

Chỉ hai chữ ngắn ngủn, Cừu Phi cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Lâm Kinh Chập

- kiểu cao cao tại thượng, xen chút xa cách, kiêu ngạo tới mức chẳng ai bì kịp. Hắn chẳng những không thấy ngại, còn cố tình ghé sát vào.

Cừu Phi vốn không thích gõ chữ. Gõ pinyin thì phương ngữ và tiếng phổ thông lẫn lộn khiến nhiều chữ hắn không gõ nổi, còn viết tay thì càng khổ, nhiều chữ hắn cũng chẳng biết viết. Hắn chỉ thích gửi tin nhắn thoại, vừa tiện lại vừa nghe được giọng và ngữ khí của đối phương.

Thế là hắn chẳng nói chẳng rằng, gửi thẳng cho Lâm Kinh Chập một tin nhắn thoại: "Thầy Lâm, anh xem tư thế cầm bút của tôi thế này đúng chưa?" Vừa gửi thoại, hắn vừa gửi kèm một tấm ảnh chụp tư thế cầm bút của mình.

Lâm Kinh Chập vốn không ghét tin nhắn thoại, vì nhiều học viên của anh là người lớn tuổi hoặc các bà mẹ bỉm, khi có vấn đề cần hỏi cũng thường gửi thoại. Chỉ học sinh trẻ tuổi mới hay gõ chữ.

Giọng Cừu Phi truyền qua điện thoại, không biết hắn có nhận ra không, nhưng diễn xuất thì vụng về, nói chuyện còn kèm theo ý cười.

Lâm Kinh Chập lại mở ảnh ra xem. Tư thế cầm bút thì không có vấn đề, nhưng khiến anh bất ngờ là Cừu Phi về nhà vẫn chịu luyện tập. Da hắn màu lúa mạch, bàn tay không mũm mĩm mà gầy chắc, xương khớp rõ ràng, do dùng sức quá mạnh nên gân xanh trên mu bàn tay cũng nổi hằn lên.

- Không vấn đề gì, nhưng đừng căng thẳng như thế. Cầm bút chặt quá thì không thể viết được đâu.

Cừu Phi không ngờ Lâm Kinh Chập lại trả lời ngay, tuy không phải thoại mà là chữ, nhưng vẫn khiến hắn mừng rỡ. Đã mở lời được thì hắn sợ im lặng, nên lập tức nhắn tiếp:

- Thầy Lâm, chiều nay cậu có kế hoạch gì không?

Vừa từ ngoài tỉnh trở về, Lâm Kinh Chập không có sắp xếp gì đặc biệt, dạy xong liền chỉ muốn nghỉ ngơi. Cảm giác rõ ràng biết đối phương không có ý tốt nhưng lại không đoán được hắn muốn làm gì khiến anh khó chịu, anh vẫn thích cảm giác quyền chủ động nằm trong tay mình hơn. Đúng lúc điện thoại báo tin có bưu kiện, anh gửi cho Cừu Phi một lời nhắn nhạt nhẽo:

- Chiều chuẩn bị đi lấy bưu kiện.

Không ngờ Cừu Phi lại bắt chuyện ngay:

- Nhiều không? Tôi giúp cậu đi lấy nhé.

Lâm Kinh Chập nhướng mày. Nơi này cách trạm nhận bưu kiện một đoạn đường, đồ của anh khá nhiều, phần lớn là dụng cụ học tập của học viên, giấy tuyên nhiều và nặng, ngoài ra còn có vài món đồ sinh hoạt cá nhân. Anh thích cảm giác mua một lần là đủ hết. Anh liếc nhìn loạt mã nhận hàng liên tiếp.

- Anh thật sự muốn đi lấy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!