Thịnh Quần không ngờ Cừu Phi hỏi thẳng như thế, đứng sững, lòng rối bời. Không biết Cừu Phi thật sự muốn dò hỏi ý tứ của mình, hay là đã nhận ra điều gì. Trong mắt cậu ta thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại đè xuống. Dù sao thì Cừu Phi xưa nay vốn dễ dãi, ngay cả với người nhà của Trương Tuyết Ninh cũng còn chịu nhịn, huống chi là với cậu. Cho dù có nhìn ra manh mối gì đi nữa, Cừu Phi cũng sẽ chẳng làm căng.
Chỉ vài giây, Thịnh Quần nhớ dáng vẻ rụt rè thường ngày ở tiệm, thật thà đáp: "Em… em cũng không biết…"
Phòng khách chìm vào yên tĩnh, tiếng thở như vang to. Thình thịch… thình thịch… Khi Thịnh Quần thấy nghẹt thở, Cừu Phi mới nửa đùa mở miệng: "Hầy, anh với Phan Lôi còn chẳng biết làm sao, mày biết thế nào được. Thôi bỏ đi."
Có lẽ nghe thấy động tĩnh, Trương Tuyết Ninh đang chơi điện thoại trong phòng bước ra. Không khí phòng khách kỳ lạ, ba người mỗi người một tâm tư. Cô hỏi: "Sao thế? Tính sổ xong chưa?"
Thấy Trương Tuyết Ninh, đồng tử Thịnh Quần co lại, lồng ngực nghẹt đến khó thở. Cậu ta sợ Cừu Phi nói nhiều với cô…
"Xong rồi." Cừu Phi bất ngờ lên tiếng, bước tới gần Trương Tuyết Ninh. Thịnh Quần bản năng muốn chen vào giữa, nhưng Cừu Phi nhìn cậu ta lạ lùng, cậu ta mới kiềm chế.
"Vừa lên thôi, anh đói rồi. Tuyết Ninh, gọi tiệm nướng đầu phố, bảo họ mang ít đồ nướng qua."
"Khuya thế còn ăn nướng?" Trương Tuyết Ninh càu nhàu. Dạo này cô đang giảm cân, nhưng mọi người ăn thì cô khó mà nhịn được. Càu nhàu thì càu nhàu, cô vẫn lấy điện thoại gọi cho tiệm nướng, không để ý đến không khí kỳ quặc của ba người kia.
Thấy Trương Tuyết Ninh gọi điện, Cừu Phi thoáng thả lỏng, lẩm bẩm "đi tắm", như không để tâm chuyện sổ sách.
Đồ nướng giao chậm, Cừu Phi tắm xong vẫn chưa tới. Hắn lười tranh tivi với Phan Lôi, đẩy cửa phòng ngủ, bất ngờ thấy Thịnh Quần trong đó.
"Anh Phi." Thấy Cừu Phi, Thịnh Quần vội đứng dậy, căng thẳng, rõ là cố ý đợi hắn.
Cừu Phi lau tóc qua loa, cố ý hỏi: "Sao không ở với Tuyết Ninh?"
Thịnh Quần không nói hai lời, quỳ trước Cừu Phi. Hắn giật mình, vứt khăn, định kéo cậu ta lên, nhưng Thịnh Quần nhất quyết không đứng dậy.
"Anh Phi…"
Cừu Phi mặt khó coi, ngắt lời: "Đừng làm thế. Có gì nói thẳng. Đàn ông quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ quỳ vợ, đừng tự hạ thấp mình thế."
Cừu Phi từng nghèo, từng phải cúi lưng vì miếng cơm, nhưng chưa bao giờ vứt bỏ tôn nghiêm mà quỳ người khác. Nghèo thì nghèo, ra ngoài vẫn là người với người bình đẳng, còn ném cốt khí đi thì càng bị khinh.
Chắc ba chữ "hạ thấp mình" chạm đau, Thịnh Quần cứng người, gượng gạo đứng dậy: "Em nhất thời hồ đồ… Nhà em cứ giục… bảo cần tiền. Em đưa hết tiền tiết kiệm cho họ… vẫn thiếu… Em thật sự không còn cách… Em không cố ý… Tiệm có mấy người, em biết anh với anh Lôi nhìn ra rồi. Hôm nay hỏi em mấy câu đó là để cảnh cáo… Em…"
Phòng lặng ngắt, hồi lâu Cừu Phi mới hỏi: "Trương Tuyết Ninh biết không?"
"Chị ấy không biết… Anh… anh đừng nói chị ấy… Chị ấy mà biết, bọn em chắc chắn xong…" Thịnh Quần cầu xin, "Em thật không cố ý… Em định mượn anh tiền… Em hết cách thật…"
Cừu Phi vẫn im lặng, chẳng tỏ thái độ gì. Hắn bỏ đi vẻ mặt bông đùa ngày thường, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến Thịnh Quần càng thêm sợ hãi.
Tại sao Cừu Phi lại như vậy? Hắn không phải người mềm lòng sao? Chính Thịnh Quần vốn trông cậy vào sự mềm lòng ấy, nghĩ chỉ cần cầu xin thì Cừu Phi sẽ bỏ qua. Nhưng giờ đây… chẳng lẽ là do Lâm Kinh Chập nói gì đó, khiến Cừu Phi trở nên cứng rắn?
Thịnh Quần vội lấy điện thoại, chuyển lại một phần tiền cho Cừu Phi: "Đây là tiền em lấy của tiệm… Một phần em đưa nhà rồi. Em chắc chắn trả lại anh mà, anh Phi."
"Mày cũng biết, chuyện này để Trương Tuyết Ninh biết thì hai người sẽ kết thúc."
Thịnh Quần ngơ ngác nhìn Cừu Phi, không hiểu ý hắn. Hắn cũng không giải thích, chỉ nói thêm: "Tốt nhất đừng để con bé biết. Con bé biết sẽ thất vọng, đau lòng lắm."
Chuyện như thế chìm xuồng. Mấy ngày nay, Thịnh Quần sống trong thấp thỏm, không đoán được thái độ Cừu Phi. Hắn không nói tha thứ, nhưng cũng không làm lớn, vẫn như trước kia, lo xong việc trong tiệm là dính lấy Lâm Kinh Chập.
Lần này cũng vậy, Lâm Kinh Chập chỉ đi ngang cửa tiệm, Cừu Phi như có radar, lập tức gọi: "Thầy Lâm, đi đâu?"
"Lấy hàng chuyển phát nhanh." Lâm Kinh Chập vừa đáp vừa liếc quanh tiệm, ánh mắt chạm đúng vào Thịnh Quần. Cậu ta vẫn giả vờ bình thản, làm như chưa có gì xảy ra. Mấy hôm nay Cừu Phi cũng không nhắc lại chuyện sổ sách lệch, nên cũng chẳng biết hắn nghĩ thế nào.
Cừu Phi vội lau tay, nước còn chưa kịp khô đã chạy ra cửa: "Tôi chẳng đã nói rồi sao, có cái gì cứ bảo tôi, tôi đi lấy cho."
"Tôi tiện mua ít đồ."
Cừu Phi tỉnh bơ: "Thế tôi đi cùng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!