Chương 4: (Vô Đề)

Lâm Kinh Chập mua một ly sữa đậu nành và một xửng bánh bao nhỏ ở quán ăn sáng, trên đường về vừa ăn vừa nghĩ ngợi. Mấy câu "làm hắn ghê tởm", "cho hắn một bài học" mà mấy người bên tiệm sửa xe vừa nói rốt cuộc là ý gì? Thật ra tính cách của anh vốn không hợp làm giáo viên, bởi anh thực sự không thích giao tiếp với người khác. Nhưng con người vì cuộc sống thì phải ép mình làm những điều không muốn.

Anh tự thấy mình đã rất khách sáo với bên kia, chỉ nhờ cán bộ khu phố truyền lời giúp, hoàn toàn chưa làm gì quá đáng, hơn nữa bên kia đúng là ồn thật.

Lần nữa đi ngang cửa tiệm sửa xe, Lâm Kinh Chập cũng không dừng lại. Đúng lúc có xe chạy vào tiệm để bảo dưỡng, mấy người bên trong bận tiếp khách, nên cũng không chạm mặt trực tiếp.

Lâm Kinh Chập không phải người cam chịu nhẫn nhục. Đã nghe rõ đối phương buông lời "cho hắn một bài học", anh không thể coi như chưa từng nghe. Anh muốn xem xem, Cừu Phi rốt cuộc sẽ "dạy" anh thế nào.

Vốn đang tính toán cách ứng phó "cuộc trả đũa" của bên kia, Lâm Kinh Chập vừa bước vào sân nhà mình thì ngẩng đầu thấy Cừu Phi khoanh tay, tụ tập cùng mấy học viên khác trò chuyện. Không rõ đang nói gì, nhưng từ biểu cảm thì có thể thấy hắn đã hoà nhập với đám ông bà và các bà mẹ bỉm sữa kia rất nhanh. Lâm Kinh Chập từng bước tiến lại, vừa hay nghe thấy Cừu Phi đang dò hỏi về mình.

"Thầy Lâm này có người yêu chưa?"

Chủ đề khác thì còn khó nói chuyện, nhưng bàn đến chuyện riêng tư của thầy giáo, ngọn lửa hóng hớt trong lòng mọi người lập tức bùng cháy.

"Không có đâu. Đừng nói là người yêu, bình thường ngoài chúng tôi ra thì rất hiếm ai tới nhà thầy Lâm."

"Bao nhiêu lâu nay, tôi mới chỉ thấy bạn thầy tới một hai lần."

"Mỗi năm thầy Lâm đều đi du lịch, đến nơi nào thích thì ở lại một hai tháng, lúc nào cũng chỉ đi một mình."

Quả nhiên mình đoán không sai, trong lòng Cừu Phi mừng như mở cờ. Chính hắn cũng chẳng hiểu sao mình lại muốn biết chuyện tình cảm của Lâm Kinh Chập, chỉ biết nghe tin thầy vẫn độc thân là hắn vui không tả nổi.

Một ông lão buột miệng hỏi: "Sao? Nhà cậu có cô nào muốn giới thiệu cho thầy Lâm à?"

Cừu Phi há miệng nhưng không phát ra tiếng. Sao nhất định phải là cô gái? Chẳng lẽ Cừu Phi này không được sao? Ở thị trấn này hắn cũng được coi là "soái ca của trấn", có kém gì các cô đâu.....Ơ?

Nhắc tới "cô gái", Cừu Phi bỗng như sét đánh ngang tai. Hắn là đàn ông, Lâm Kinh Chập cũng là đàn ông. Hắn bị nhan sắc của Lâm Kinh Chập làm mê mẩn đến mức quên mất chuyện này.

Nhưng hắn chỉ lăn tăn đúng 0,1 giây, kệ đi, trai hay gái quan trọng gì? Thời buổi nào rồi, yêu đương nhất thiết phải với con gái à? Hắn thấy chuyện này chẳng có gì to tát.

Cừu Phi vừa định mở miệng thì khoé mắt thoáng thấy Lâm Kinh Chập đang đứng ở cửa. Nói chuyện riêng của người ta trước mặt người ta thì không hay, nên hắn vội nở nụ cười lấy lòng, rồi ngồi phịch xuống chỗ.

Lâm Kinh Chập làm như không nghe thấy, cầm ly sữa đậu nành đi thẳng đến bảng đen nhỏ. Tuy không rõ Cừu Phi định làm gì, nhưng biết chắc hắn không có ý tốt, anh luôn cảnh giác.

Mỗi khi có học viên mới, Lâm Kinh Chập thường chuẩn bị một tiết lý thuyết nhỏ. Nhưng gặp Cừu Phi thì khỏi cần, anh định ra tay trước để chiếm thế chủ động.

"Mọi người lấy bài tập hai tháng qua ở nhà ra cho tôi xem."

Hoá ra còn có bài tập thật, y như đi học.

Cừu Phi khoanh tay gối sau đầu. Hắn chẳng có bài tập gì, thế là rảnh rang thưởng thức dung nhan Lâm Kinh Chập. Hắn thích nghe anh nói chuyện, tốc độ vừa phải, giọng điệu bình thản, lạnh lùng, chẳng có nhiều cảm xúc.

Đôi tay cầm bài tập của anh thon dài, da trắng mịn, trông là biết chưa từng làm việc nặng. Mà cũng đúng, người đẹp như anh thì hợp với nghề dạy học hơn là lao động tay chân.

Đang mơ mộng, Cừu Phi thấy Lâm Kinh Chập kéo ghế ngồi ngay trước mặt mình. Mùi hoa dành dành thơm ngát ập đến, chỉ hít thôi cũng đủ khiến người ta xao xuyến. Nhưng trước khi kịp vui mừng, Lâm Kinh Chập đã mở miệng:

"Anh bắt đầu từ cơ bản nhất đi, luyện cách cầm bút."

Nghe Lâm Kinh Chập nói chuyện chẳng khác nào tắm mình trong gió xuân, giống như mặt trời giữa ngày đông giá rét, như ngọn đèn trong tủ lạnh — nhiệt độ chẳng cao bao nhiêu, nhưng lại khiến người ta sinh ra ảo giác ấm áp.

Không nghe thấy Cừu Phi đáp lại, Lâm Kinh Chập hơi nghiêng đầu, chạm ngay ánh mắt si mê của Cừu Phi. Anh khẽ cong ngón tay, gõ nhẹ lên bàn học của hắn.

"Hở?" Cừu Phi giật mình hoàn hồn, nãy giờ chỉ mải nhìn mặt Lâm Kinh Chập, hoàn toàn chẳng nghe anh nói gì.

Lâm Kinh Chập nghiêng đầu, ánh mắt lộ ra chút trắng của tròng mắt, khiến người nhìn vô cớ hoảng sợ. Giọng anh lạnh lùng lặp lại: "Cầm bút."

"Ồ? Ồ!"

Không hiểu vì sao, Cừu Phi lại sợ Lâm Kinh Chập giận, liền luống cuống chộp lấy cây bút lông trước mặt. Chẳng phải chỉ là cầm bút thôi sao, có gì khó đâu? Hắn sẽ cầm cho anh xem ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!