Chương 39: (Vô Đề)

Không thích cháo bát bửu thì đổi món khác, tự nhiên nổi cáu cái gì chớ?

Cừu Phi cho rằng Lâm Kinh Chập Kinh Chập chê cháo, vừa đi vào phòng vừa nhắn dỗ: "Cậu không thích chéo bát bửu à? Không sao, còn chéo nếp than, chéo yến mạch, chéo ngô, chéo đậu đỏ mà?"

Bao nhiêu loại cháo, kiểu gì cũng có món Lâm Kinh Chập ưng.

Giao diện chat hiện "đối phương đang nhập", nhấp nháy liên hồi. Cừu Phi đợi mãi không thấy trả lời, đành cầm quần áo đi tắm. Có khi Lâm Kinh Chập bận việc khác, hắn tắm xong sẽ nhắn lại.

Hàng loạt "chéo" làm Lâm Kinh Chập hoa mắt. Anh suýt không phân biệt nổi "cháo" với "chéo". Anh gõ chữ, nhưng sức mạnh của câu chữ nghèo nàn không thể hiện hết cơn giận. Không đủ đanh thép, anh xóa hết, nhấn nút ghi âm, gửi Cừu Phi một đoạn thoại.

Tắm xong, Cừu Phi ngân nga về phòng, nằm thoải mái, cầm điện thoại. Quả nhiên Lâm Kinh Chập nhắn lại, còn là giọng nói.

Thầy Lâm đúng là, đêm hôm gửi giọng nói, hai người thân mật quá rồi.

Cừu Phi sướng mê, mở khóa điện thoại. Dù đoạn thoại chỉ hai giây, hắn phải nghe rõ từng chữ, vặn âm lượng to nhất, kề tai vào loa, sợ bỏ sót chi tiết nào.

"Còn anh, cái đồ chéo đại ngốc!"

Giọng Lâm Kinh Chập giận dữ vang lên, suýt thủng màng nhĩ Cừu Phi. Hắn giật mình, xoa vành tai. Sao tự nhiên lại bốc hoả? Lúc đi còn ổn, hắn có chọc gì anh đâu?

Cừu Phi nhắn lại, Lâm Kinh Chập không trả lời. Gọi điện, bị ngắt. Hắn định qua nhà, nhưng nhớ Lâm Kinh Chập chân đau, không nên quấy rầy, để anh nghỉ ngơi. Mai sáng hắn sẽ đối mặt hỏi rõ anh muốn cháo gì.

Cừu Phi chẳng biết Phan Lôi với Thịnh Quần về phòng ngủ từ lúc nào. Tỉnh dậy, trời đã sáng. Bình thường hắn lười dậy sớm mở tiệm, nhưng nghĩ Lâm Kinh Chập ở nhà đợi bữa sáng, hắn hăng hái hơn ai hết.

"Anh Phi, dậy sớm thế?" Thịnh Quần bị tiếng động của Cừu Phi đánh thức. Giờ này, bình thường hắn còn mơ đẹp, mở tiệm toàn dựa vào cậu ta với Trương Tuyết Ninh.

Phan Lôi trên giường ngủ như lợn chết, sấm đánh không tỉnh. Thịnh Quần dậy, Cừu Phi thoải mái nói to: "Ừ, anh ra đầu phố mua bánh bao, mua luôn phần cho mọi người, tiện đi siêu thị. Có cần mua gì không?"

Cừu Phi vừa mặc quần, định ra ngoài, Thịnh Quần vội bò khỏi giường, nhỏ giọng gọi: "Anh Phi, em có chuyện muốn nói."

Thịnh Quần thật thà, nói chuyện với Cừu Phi rụt rè, như cố ý đợi sáng sớm khi mọi người chưa dậy mới gọi hắn.

Thấy cậu ta không muốn ồn ào, Cừu Phi hiểu ý, hất cằm về cửa: "Ra ngoài nói."

Hai thằng đàn ông chen chút trong nhà vệ sinh. Cừu Phi đánh răng xong, đứng trước bồn rửa xoa mặt. Thịnh Quần cẩn thận nhường chỗ, cầm bàn chải đứng sát tường.

"Nói đi." Cừu Phi ngẩng đầu, nước trên mặt bắn lên gương. Hắn lấy khăn lau, mặt tỉnh táo. Hắn đoán được Thịnh Quần muốn nói gì, chắc là thú nhận chuyện với Trương Tuyết Ninh.

Thịnh Quần nhổ bọt, lau mặt qua loa. Nửa phút sau, cậu ta sắp xếp từ ngữ: "Anh Phi, em muốn mượn anh ít tiền."

Mượn tiền?

Cừu Phi bất ngờ, nhưng nhiều người mượn tiền hắn, nên cũng không quá ngạc nhiên. Hắn tò mò tại sao.

"Đang làm tốt mà, sao lại cần tiền?"

Thịnh Quần khó xử, do dự mãi mới nói: "Em với chị Tuyết Ninh đang yêu nhau."

Cừu Phi thầm nghĩ "quả nhiên", nhưng thắc mắc, Trương Tuyết Ninh tiêu hoang thế à? Khiến Thịnh Quần phải mượn tiền để yêu?

"Chị ấy đang học làm móng, sau muốn mở tiệm. Em muốn giúp chị ấy khoản tiền này."

Ra là vậy. Cừu Phi vỗ vai Thịnh Quần: "Anh chẳng nói rồi sao? Tiền mở tiệm anh lo, mày có tâm là được."

Trương Tuyết Ninh cần người luôn nghĩ cho cô. Thịnh Quần nhỏ hơn, nhưng làm người đáng tin hơn hắn với Phan Lôi, hợp không ai bằng.

Thịnh Quần cúi mắt: "Trước khi yêu nhau, anh nói lo tiền là được. Nhưng em với chị ấy yêu hướng tới cưới. Để anh bỏ tiền nữa thì không ổn."

Đàn ông, ai chẳng muốn thể hiện trước người yêu. Cừu Phi quá hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!