Cổng sắt vừa mở, Cừu Phi liền kéo Lâm Kinh Chập vào nhà. Chuyện mất mặt thế này, nói ngoài sân hắn sợ người ta nghe được. Vào trong mới an toàn.
Lâm Kinh Chập chỉnh lại quần áo bị Cừu Phi kéo xộc xệch, hơi bực: "Thôi, muốn nói thì nói nhanh, đừng kéo kéo giật giật."
Cừu Phi nắm chặt tay, mặt như táo bón, khiến Lâm Kinh Chập nhìn cũng khó chịu theo.
"Anh xong chưa? Không muốn nói thì thôi, đừng làm như tôi ép anh. Không nói thì ra ngoài, đừng tốn thời gian của tôi."
Lâm Kinh Chập kiêu ngạo quá, chưa nói được hai câu đã đòi đi. Chuyện nhục nhã thế, cũng phải cho hắn thời gian chuẩn bị chứ.
Cừu Phi ngoảnh lại nhìn cổng sắt. Không phải giờ học, chẳng ai đi ngang. Hắn nhìn qua cửa sổ lớn ở phòng khách, khoảng trống trước cửa vắng tanh, không bóng người. Xác định không ai nghe được chuyện xấu hổ, hắn mới ấp úng mở miệng: "Tôi... đi bệnh viện..."
Hắn nói mà môi chẳng muốn mở, Lâm Kinh Chập đứng gần thế còn không nghe rõ: "Cái gì?"
Thật muốn chết mà, còn bắt nói lần hai, chẳng phải rắc muối lên vết thương sao?
"Tôi đi bệnh viện!"
Lần này Cừu Phi gằn từng chữ, như dốc hết sức lực.
Nghe là đi bệnh viện, thái độ Lâm Kinh Chập dịu đi chút. Anh nhìn Cừu Phi. Đi bệnh viện thì đi, sao lén lút tránh anh? Lại bịa lý do lừa anh à?
Cừu Phi đoán được Lâm Kinh Chập nghĩ gì, quay mặt đi, lí nhí: "Tôi... cái đó... có vấn đề..."
Mặt Lâm Kinh Chập từ nghi hoặc chuyển sang ngơ ngác. Thấy ánh mắt né tránh của Cừu Phi, cộng với hành vi gần đây, anh bỗng hiểu ra. Ánh mắt anh chuyển từ mặt Cừu Phi xuống dưới háng. Cừu Phi bản năng che "chỗ đó", đúng là lạy ông tôi ở bụi này.
Lâm Kinh Chập ánh mắt trêu chọc, cười khẩy: "Anh xuất sớm?"
Cừu Phi sững người, mặt tỉnh bơ: "Không phải."
Trả lời dứt khoát, chắc không nói dối. Không xuất sớm, nhưng chắc liên quan đến "phần dưới". Lâm Kinh Chập đoán bạo: "Anh bất lực?"
"Tôi không có!" Sao Lâm Kinh Chập nói thẳng thế? Tai Cừu Phi ù đi, phản bác ngay: "Tôi chỉ... mấy hôm nay... tự nhiên thế thôi..."
Chuyện liệt dương, càng giải thích càng như che giấu. Lâm Kinh Chập hiểu vì sao Cừu Phi lảng tránh, lén lút gần đây. Anh vừa buồn cười, vừa thấy mình quan tâm Cừu Phi quá.
"Thôi, đừng giải thích, tôi hiểu mà."
Lâm Kinh Chập càng nói hiểu, Cừu Phi càng phản ứng mạnh. Hiểu cái khỉ gì mà hiểu? Chẳng hiểu gì hết, đừng có mà c hiểu bậy! Trước đây hắn đâu thế, toàn vì cái... cốc th* d*m! Đúng rồi! Vì cốc th* d*m. Lâm Kinh Chập còn cười trên nỗi đau của hắn, anh có biết hắn vì dùng cùng loại cốc với anh mới ra nông nỗi này không!
Cừu Phi chịu sao nổi Lâm Kinh Chập chế giễu, chẳng màng thể diện: "Cậu còn cười, cậu có biết tôi ra thế này là vì cái cốc th* d*m của cậu không?"
Nụ cười Lâm Kinh Chập khựng lại. Chuyện riêng tư bị Cừu Phi lôi ra nói toẹt, anh cũng mất mặt. Nhưng chỉ xấu hổ một giây. Hôm đó Cừu Phi tỏ ra ngây thơ, hóa ra hắn biết. Nếu đã biết, Lâm Kinh Chập chẳng ngại nữa. Người lớn có nhu cầu sinh lý, bình thường thôi.
"Liên quan gì tôi?"
Đúng là không liên quan Lâm Kinh Chập, nhưng nếu không thấy anh có, Cừu Phi đâu thèm mua. Đúng là trên đầu chữ "sắc" có con dao.
Cừu Phi múa tay múa chân kể lại mấy ngày qua: "Hôm đó ở nhà cậu, tôi thấy cái đó, nghĩ mãi không biết là gì. Mở app mua sắm, nó hiện đúng loại đó. Tôi mới biết là... cốc th* d*m, nên... mua cái giống cậu..."
Lâm Kinh Chập càng nghe càng buồn cười. Người khác thấy dao nhà anh sắc, mua giống vậy về tự chém bị thương, anh phải chịu trách nhiệm liên đới à? Với lại, dù dùng cùng loại cốc, sao đến mức liệt dương? Cái đó đâu có gây tê, dùng xong mà "em trai" hôn mê luôn được?
"Thế nên? Anh bị cốc th* d*m kẹp à?"
Sao Lâm Kinh Chập vô tư thế, nói khó nghe, đâm thẳng vào chỗ đau của đàn ông.
"Không..." Cừu Phi r*n r*, mở miệng khó khăn: "Tôi chỉ... dùng nhiều lần quá..."
"Dùng nhiều là bao lần?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!