Chương 23: (Vô Đề)

Lâm Kinh Chập là người tùy tính. Phòng khách dùng làm lớp học, buộc phải dọn hàng ngày, còn phòng ngủ thì hơi bừa. Không hẳn là lộn xộn, chỉ là nhiều thứ chưa cất vào tủ, nhưng sắp xếp có quy luật. Như ghế nằm chất đầy quần áo chưa giặt, sách vở xếp ở góc. Dù sao vẫn gọn hơn ổ chó của Cừu Phi nhiều.

"Nhìn gì?"

Chẳng biết từ lúc nào Lâm Kinh Chập đã vào phòng ngủ, lặng lẽ đứng sau Cừu Phi. Hắn giật mình như bị bắt quả tang rình gái tắm, bản năng giơ tay che, sợ "cô gái" này đánh mình.

Phản ứng kiểu "lạy ông tôi ở bụi này" làm Lâm Kinh Chập nhếch cằm, hứng thú nhìn Cừu Phi.

Cừu Phi chẳng hiểu sao mình chột dạ. Chỉ nhìn thôi, có làm gì quá đáng đâu. Dù có tưởng tượng bậy bạ, cũng chỉ là tưởng tượng. Lâm Kinh Chập đâu biết đọc ý nghĩ, làm sao biết hắn nghĩ gì? Nhưng ánh mắt dò xét của anh làm Cừu Phi thót tim. Chẳng lẽ anh thật sự nhìn thấu hắn nghĩ gì?

"Tôi..." Đầu Cừu Phi vốn rỗng, ngửi mùi hương trên người Lâm Kinh Chập, càng quay cuồng. Hắn quên béng mình vào đây làm gì, ấp úng mãi, thấy bồn tắm trong phòng vệ sinh chính mới tỉnh ra, "Thầy Lâm, nhà cậu có bồn tắm cơ à."

Không chỉ có bồn tắm, phòng vệ sinh chính còn làm bằng kính. Nằm trên giường có thể thấy rõ cẳng chân người tắm. Nếu hắn nằm đó, Lâm Kinh Chập tắm trong kia...

Đệt, không phải hắn cố ý nghĩ bậy về thầy Lâm, tại hoàn cảnh dễ khiến người ta nghĩ lung tung.

"Bồn tắm thì sao?" Lâm Kinh Chập khó hiểu.

Cừu Phi gãi đầu, cười lấy lòng: "Lần đầu tôi thấy bồn tắm..."

Trong mắt Cừu Phi, bồn tắm là biểu tượng của tư sản. Hắn từ quê lên, dù trúng bốn triệu, vẫn thiếu kiến thức, khí chất không theo kịp. Bồn tắm đẹp mà bất tiện, hắn chưa từng nghĩ mua.

Giờ đâu phải thập niên 80, 90, bồn tắm có gì lạ? Cừu Phi trúng bốn triệu, chẳng lẽ không mua nổi?

"Anh thiếu tiền mua bồn tắm? Muốn thì lắp một cái đi."

Cừu Phi nhớ đến nhà mình, ngượng ngùng: "Nhà tôi, lúc mua vội ở, chọn cái có sẵn nội thất. Đồ đạc là của chủ cũ, làm gì có bồn tắm. Với cả nhà đông người, thứ này bất tiện."

Cừu Phi nói chuyện lộ bản chất nghèo khó, nhưng lại quá thật thà, làm Lâm Kinh Chập muốn châm chọc cũng khó mở miệng.

"Tôi cũng ít dùng, phiền phức. Tắm vòi sen tiện hơn." Lâm Kinh Chập chỉ góc tường cạnh bồn tắm, "Để đó đi."

Cừu Phi vì tiện cho Lâm Kinh Chập, mở bao bì, sắp xếp gọn gàng, chỉnh cả đống chai lọ trong góc tường. Dầu gội, sữa tắm hắn biết, nhưng ở góc có cái giống bơm hơi hắn chưa thấy. Hắn cầm lên: "Cái gì đây?"

Mặt Lâm Kinh Chập trầm xuống, bình tĩnh lấy lại từ tay Cừu Phi: "Xong thì về đi, đừng đụng đồ của tôi."

Cừu Phi sợ thầy Lâm giận, mà mình đúng là hơi quá, vội sửa chai dầu gội lệch, cười nịnh: "Hì hì, tôi không đụng nữa. Xong rồi, tôi về đây."

Miệng nói vậy, lòng Cừu Phi tò mò muốn chết. Hắn chưa thấy món đó, muốn tra cũng chẳng biết tra kiểu gì.

"Anh Phi, anh mới đi đâu?" Trương Tuyết Ninh gắt gỏng. Vừa làm móng cho Cừu Phi xong, hắn mất tăm, cô chưa kịp ngắm kiệt tác của mình, "Đưa tay em xem, có hỏng không?"

Cừu Phi chìa tay, nhét đống quà vào lòng Trương Tuyết Ninh. Cô mở túi lật xem: "Siêu thị khuyến mãi à? Mua nhiều xà phòng làm gì? Ơ, cái gì đây?"

Cừu Phi mải nghĩ cái "bơm hơi" trong phòng tắm Lâm Kinh Chập, quên béng bao cao su trong túi. Khi Trương Tuyết Ninh giơ lên xem, hắn giật lại: "Con gái con đứa, đừng tò mò lung tung."

Trương Tuyết Ninh tức điên. Chẳng phải Cừu Phi đưa cô sao? Giờ lại trách cô tò mò! Cô muốn xem rõ là gì, nhưng Cừu Phi xách đồ lên lầu.

"Ai thèm xem!"

Cừu Phi để xà phòng, khăn mặt vào tủ phòng tắm, cầm nửa túi bao cao su hơi lúng túng. Nhà có Trương Tuyết Ninh, để cô thấy thì kỳ. Biết thế đưa hết cho Lâm Kinh Chập, khỏi phải tìm chỗ giấu. Mãi mới tìm được chỗ trong tủ quần áo mùa đông ở kho, giấu xong hắn mới yên tâm.

Vì theo đuổi Lâm Kinh Chập, việc tiệm sửa xe gần như giao hết cho Phan Lôi và Thịnh Quần. Không phải Cừu Phi trốn việc, thật sự không phân thân nổi. Chẳng thế mà bảo yêu đương là việc của người giàu. Người nghèo bận kiếm tiền, rảnh đâu mà yêu.

Bận cả chiều, biểu hiện của Thịnh Quần tiến bộ ngoài dự đoán. Cừu Phi vỗ vai cậu: "Giỏi hơn nhiều, vấn đề này cũng giải quyết được."

Phan Lôi bực bội: "Cũng do anh ép. Ông chủ suốt ngày mất tăm, nhân viên không tiến bộ, thì có ngày tiệm sập!"

"He he." Cừu Phi trơ mặt: "Thế chẳng phải tốt sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!