Chương 22: (Vô Đề)

Nghe tiếng cổng sắt kêu, Lâm Kinh Chập tưởng Cừu Phi lại đến. Ai ngờ ngẩng lên, thấy cha mẹ mình đứng đó.

Lâm Kinh Chập đối diện họ. Mẹ anh huých tay cha anh. Cha anh hắng giọng, bước tới: "Cha mẹ về quê thắp hương cho ông bà nội con rồi. Dù ở quê, nhưng từ quê ra huyện không tiện." Cha anh cố tỏ ra nghiêm túc: "Con chỉ dịp lễ Tết về quê một lần, lại lên núi, đường núi khó đi. Thuê người chăm sóc, không phải người nhà, họ chẳng tận tâm."

Ông nội Lâm Kinh Chập là thanh niên trí thức trên núi, quen bà nội, nên mộ cũng ở quê bà. Cha anh nói không sai. Lâm Kinh Chập cũng định dời mộ, nhưng khác ý cha. Huyện này là quê thứ hai của ông bà, anh muốn mua một lô đôi ở nghĩa trang huyện. Ông bà mất rồi, anh không muốn họ xa quê.

"Chuyện ông bà, không cần hai người lo. Tôi tự xử lý."

Thấy Lâm Kinh Chập cứng đầu, cha anh nóng tính, chẳng giữ nổi vẻ hòa nhã: "Sao mày không chịu nghe? Bảo mày đi với bọn tao, nhỏ thì thế, lớn vẫn thế. Mày có nghĩ cho bọn tao không? Mày ích kỷ, muốn làm gì thì làm, chẳng màng cảm xúc người khác. Mày biết để mộ ông bà ở đây sẽ bị dị nghị, mày cố tình muốn bọn tao mang tiếng xấu à?"

Cừu Phi vừa vào sân đã nghe cha Lâm Kinh Chập gào thét chỉ trích. Hắn nhìn Lâm Kinh Chập. Trong mắt hắn, Lâm Kinh Chập chẳng để ai bắt nạt, không thích gì là đáp trả ngay, chẳng đợi đến ngày mai. Hắn tưởng dù không cần báo cảnh sát, ít nhất anh cũng cãi lại cha mẹ. Nhưng Lâm Kinh Chập chỉ đứng đó, chỉ khi nghe "ích kỷ", sắc mặt mới thoáng đổi.

Lâm Kinh Chập đao thương bất nhập đâu rồi?

"Lâm..." Cừu Phi đầu óc nóng lên, không gọi "thầy" như mọi khi: "Lâm... Kinh Chập..."

Mọi người trong sân quay sang. Lâm Kinh Chập hơi thất thần, nghe Cừu Phi gọi tên vẫn chưa phản ứng: "Anh đến làm gì?"

Cha Lâm Kinh Chập vốn đã tức, Cừu Phi xuất hiện như đổ dầu vào lửa, mặt mày xám xịt: "Làm thầy mà không sợ người ta thấy, bảo hành vi hai người không đứng đắn!"

Cừu Phi thấy cha Lâm quá bảo thủ. Hắn với Lâm Kinh Chập chưa làm gì, sao không đứng đắn? Không đứng đắn là ông già này, thấy hai người đứng chung đã tưởng tượng cảnh mờ ám. Chẳng biết ông lén xem bao nhiêu thứ không lành mạnh, trí tưởng tượng mới phong phú thế.

Nhưng Cừu Phi chỉ dám nghĩ thầm. Đây là cha mẹ Lâm Kinh Chập, nể mặt anh, hắn phải nuốt cục tức.

Thấy Cừu Phi im, cha Lâm tưởng mình nói trúng tim đen, ánh mắt khinh bỉ quét qua, bắt gặp móng tay đen của hắn, mặt càng khó coi: "Nhìn đi, đàn ông con trai mà sơn móng tay, nam không ra nam, nữ không ra nữ, là loại người đàng hoàng gì được?"

"Ù" một tiếng, đầu Cừu Phi như có tàu hỏa lao qua. Hắn muốn chửi, nhưng xấu hổ chẳng mở miệng được, vì chính hắn cũng thấy mình như b**n th**.

Mẹ nó!

"Mày nhìn người mày chọn đi? Vì mày, tao với mẹ mày trước họ hàng bạn bè ngẩng đầu không nổi."

Cừu Phi vừa xấu hổ, nghe cha Lâm Kinh Chập nói thế, bản năng bảo vệ trỗi dậy. Nói hắn thì được, da mặt hắn dày, nhưng hắn không thể để Lâm Kinh Chập bị bắt nạt. Cha mẹ anh đã hiểu lầm hai người là "bồ bịch", không chiếm tiện nghi này thì phí.

Cừu Phi bước lên đứng cạnh Lâm Kinh Chập, ra vẻ đại ca xã hội đen: "Dù là cha mẹ em ấy, cũng đừng mơ. Giờ em ấy là người của tôi, tôi không để em ấy đi với hai người."

Lời trơ trẽn thế mà thốt ra được, cha mẹ Lâm Kinh Chập giận tím người. Hai thằng đàn ông, "người của tôi, người của anh", đúng là bẩn tai.

Không chỉ cha mẹ anh, đến Lâm Kinh Chập cũng nhíu mày. Cừu Phi nói lung tung gì vậy trời, sợ anh chưa đủ chuyện sao? Anh kéo áo sau lưng Cừu Phi, ra hiệu im miệng. Cừu Phi vòng tay ra sau, chẳng nói chẳng rằng nắm lấy ngón tay anh.

Cha mẹ Lâm Kinh Chập cực kỳ coi trọng thể diện, sống vì cái mặt, sợ bị dị nghị. Cừu Phi cắn răng: "Em ấy đi, tôi biết tìm ai? Tôi phải lùng khắp phố. Tôi bảo người yêu tôi mất tích, tên Lâm Kinh Chập. Tôi còn mấy chục thằng anh em, tụi nó cũng giúp tôi tìm, đến tận thành phố hai người ở, ngõ lớn ngõ nhỏ tôi hỏi từng người: Lâm Kinh Chập đâu? Biết Lâm Kinh Chập không? Đàn ông, người yêu tôi, theo cha mẹ bỏ đi, bỏ mặc tôi.

Tôi là dân chơi, chẳng sợ mưa rơi."

Bất kể Cừu Phi nói thật hay giả, vẫn kích cha Lâm mặt mày xanh mét. Lần đầu ông gặp kẻ trơ trẽn thế.

Cừu Phi càng nói càng hăng, như thể Lâm Kinh Chập thật sự vứt bỏ hắn. Chỉ thiếu việc rơi nước mắt, nói tiếp: "Đừng để tôi biết địa chỉ nhà hai người. Tìm tới, tụi tôi gõ cửa đòi người yêu. Không mở, tôi rêu rao khắp phố. Mọi người giúp tôi tìm. Không vào được, tôi chặn cổng, để người qua đường phân xử."

"Mày... mày..." Cha Lâm tức đỏ mặt, huyết áp tăng vọt, như thể danh tiếng nhà họ Lâm bị Cừu Phi làm ô uế. "Mày" mãi mà chẳng nói được gì.

Cừu Phi ba hoa, nháy mắt, khoa chân múa tay, động tác phóng đại, lén cù ngón tay Lâm Kinh Chập sau lưng.

Lâm Kinh Chập nhìn gân cổ nổi lên vì hăng say của Cừu Phi, rồi cúi xuống móng tay đen của hắn. Móng làm kỹ lưỡng, nền đen có hình mèo con phác họa. Lâm Kinh Chập không nhịn được, chạm nhẹ vào móng tay hắn. Anh không biết sao Cừu Phi làm móng, nhưng...

"Ha ha..."

Thật mất mặt. Dù Cừu Phi nói bừa, kiểu "giết địch tám trăm, tự hại một nghìn" này cũng khiến Lâm Kinh Chập thấy xấu hổ. Cộng thêm bộ móng mới sơn, vừa mất mặt vừa buồn cười.

"Mày còn cười?" Cha Lâm Kinh Chập vốn đã bị Cừu Phi chọc tức, thấy anh cười vô tư, lửa giận càng bùng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!