Chương 20: (Vô Đề)

Nói cả buổi, Lâm Kinh Chập cũng tỉnh rượu. Bị Cừu Phi nhắc, anh nhanh chóng thu lại nụ cười: "Xong rồi, hoa cũng tặng, phiền anh về đi, tôi nghỉ ngơi đây."

Cừu Phi đặt dụng cụ về kệ, phủi đất trên tay, đi đến cổng sắt rồi quay lại: "Thầy Lâm, còn một việc nữa."

"Có gì nói đi."

"Chuyện học phí ấy, cậu đừng nghĩ trả lại tôi. Tôi muốn bỏ cậu ra khỏi danh sách đen, không thì nhắn tin bất tiện. Được không?"

Dùng danh sách đen kiểu này, Cừu Phi đúng là người đầu tiên. Lâm Kinh Chập khoanh tay: "Anh nghĩ hay nhỉ. Tháng sắp hết rồi, còn đòi tôi trả tiền?"

"Hẹ hẹ, cũng đúng." Cừu Phi gãi đầu cười, sao quên béng chuyện này, "Vậy cậu nghỉ sớm, mai gặp."

Mai gặp cái gì chứ, phiền phức thế nhỉ. Lâm Kinh Chập chỉ muốn ngủ một giấc, tỉnh dậy thấy tiệm sửa xe bên cạnh biến mất, trả lại anh thế giới yên tĩnh. Anh tiến tới khóa cổng sắt. Cừu Phi đi xa rồi, nhưng vẫn nghe tiếng hắn hát.

"Nhìn ánh mắt lạnh lùng, yêu người chẳng có duyên, mới biết nhân tình thế gian chẳng cần hỏi. Máu nóng sôi trong tim, nhưng năm tháng để lại vết thương. Nhìn lại trời đã hoàng hôn, ai quan tâm ta, lệ anh hùng..."

Người quê mùa, hát cái bài cũ rít. Nhưng Lâm Kinh Chập rút lại ý nghĩ chê hắn hát lệch tông làm phiền hàng xóm. Ít nhất Cừu Phi hát đúng tông, còn hay, đầy cảm xúc, chẳng có chuyện cũng hát ra chuyện.

Dưới lầu lâu thế, lúc Cừu Phi về, ba người kia đã tắm rửa xong. Phan Lôi ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy Cừu Phi, mỉa mai: "Anh gào cái quỷ gì ở dưới nhà thế?"

Ai gào?

"Tao đi dạo hát chơi." Cừu Phi bức xúc bênh mình, "Mày ăn nhầm thuốc súng à, nóng tính vậy?"

Phan Lôi giờ dễ bùng nổ, đứng phắt dậy: "Em nóng tính? Anh cả ngày lượn lờ ngoài đường, chẳng thấy bóng dáng, tiệm anh còn muốn giữ không?"

Cừu Phi biết mình đuối lý, ngồi xuống sofa, đè Phan Lôi lại, nịnh nọt xoa bóp vai, nói lời ngọt ngào: "Tiệm có tụi bây mà. Tao đang học hỏi, nâng cao bản thân, thông cảm chút đi."

"Anh không đi chọc tức thằng cha đó à?"

Suýt nói hớ. Phan Lôi đang nóng, giờ thú thật, chắc gã xiên sống hắn. Cừu Phi chữa cháy: "Đúng rồi, nhưng tao trả tiền rồi, tiền không thể phí. Chọc thì chọc, học vẫn phải học. Hồi trước tụi mình khổ vì không có học thức, giờ phải bù lại."

"Tốt nhất là thế."

"Anh em nói mà mày không tin? Tao lừa mày bao giờ chưa?"

Cừu Phi tự lừa mình thì nhiều. Hồi nhỏ, nặn bùn từ nách còn tự nhủ là viên thuốc của Tôn Ngộ Không.

Sợ Phan Lôi hỏi tiếp, Cừu Phi nói: "Vậy đi, Trương Tuyết Ninh muốn học làm móng. Tao bảo em ấy tìm chỗ đào tạo tử tế. Lúc em ấy chọn xong, mày đưa em ấy đi xem trực tiếp, đừng để bị lừa. Mày cứ coi như đi nghỉ, tiệm để tao lo."

Nghỉ cái khỉ gì? Chẳng phải đổi chỗ tăng ca sao?

Nhưng Trương Tuyết Ninh muốn học làm móng, để Thịnh Quần đi cùng thì không ổn. Hai đứa thiếu kinh nghiệm, bị lừa còn giúp người ta đếm tiền.

"Anh có biết xấu hổ không? Thế mà gọi là nghỉ?" Tiệm sửa xe như họ, toàn người nhà làm, 365 ngày chẳng nghỉ ngày nào. Phan Lôi chửi thì chửi, nhưng việc vẫn phải làm: "Đợi Trương Tuyết Ninh tìm được chỗ, em đi với nó."

Cừu Phi cảm kích tựa vai Phan Lôi: "Xem xong, hai người tìm tiệm tắm chân thư giãn đi, tiệm trả tiền."

Phan Lôi bực mình hất tay hắn ra, suýt làm Cừu Phi ngã: "Cút, đừng có mà thấy gớm."

"Được thôi!" Cừu Phi nói cút là cút, vào tắm rửa, rồi thong dong về phòng.

Phòng ngủ vắng tanh, Phan Lôi xem tivi ngoài phòng khách, Thịnh Quần bị Trương Tuyết Ninh gọi đi chọn trung tâm làm móng. Phòng ngủ lại là thế giới của Cừu Phi.

"Thầy Lâm, thầy Lâm..." Cừu Phi lẩm bẩm, bỏ Lâm Kinh Chập ra khỏi danh sách đen. Lâu lắm mới lại được nhắn tin cho Lâm Kinh Chập bất cứ lúc nào, cảm giác thật yomost. Hắn rẻ tiền gửi ngay một tin.

- Thầy Lâm, cậu ngủ chưa?

Bên kia không trả lời, giao diện cũng không hiện "đang nhập". Cừu Phi đoán anh ngủ rồi, ngủ thì hắn không làm phiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!