Phan Lôi còn đang ngơ ngác, sao mình càng gọi, Trương Tuyết Ninh càng chạy? Gã vội đuổi theo xem tình hình, kết quả thấy cô đứng trước cửa Lâm Kinh Chập, mắt sáng long lanh đầy vẻ sùng bái, cảm ơn rối rít.
Đệt! Mẹ nó cái đám này bị gì hết vậy?
"Vậy… tôi không làm phiền anh nữa, thầy Lâm. Tôi về tiệm đây." Trương Tuyết Ninh mặt đỏ bừng, bước đi mà cứ ngoái đầu lại nhìn, rời khỏi cổng sắt.
Phan Lôi nghe tiếng cửa chống trộm khép lại trong sân. Lâm Kinh Chập đã vào nhà từ đời nào, vậy mà Trương Tuyết Ninh vẫn đứng đó quyến luyến. Gã bước tới, túm tai cô kéo thẳng vào tiệm.
"Á á á! Làm gì vậy hả?" Trương Tuyết Ninh vừa xin tha vừa chạy theo bước Phan Lôi. Thịnh Quần thấy thế, vội lao lên can: "Thôi, anh Lôi, đừng vậy. Chị Tuyết Ninh vừa được thả ra mà."
Phan Lôi hậm hực buông tay, mắt lườm qua lườm lại giữa hai người: "Mẹ nó tao còn thấy áy náy vì không đi đón mày. Hai đứa quên rồi à? Thằng cha bên cạnh định báo công an bắt tụi mình đấy!"
Thằng cha, thằng cha, nghe khó chịu chết đi được. Người ta là thầy Lâm, Lâm Kinh Chập, cái tên nghe hay ho, vang dội thế cơ mà.
Thịnh Quần không dám hé răng, nhưng Trương Tuyết Ninh thì chẳng sợ, cãi lại: "Đừng gọi thầy Lâm như thế, người ta có tên đàng hoàng. Với lại, anh ấy có báo công an bắt tụi mình đâu? Anh là đàn ông con trai mà nhỏ mọn thế làm gì?"
Nhỏ mọn?
Cái đệt, Trương Tuyết Ninh vì thằng cha bên cạnh mà bảo gã nhỏ mọn? Phan Lôi tức đến phì mũi, cổ đỏ phừng, mãi không thốt nên lời. Hai đứa này đúng là ăn cây táo rào cây sung, quay lưng phản bội.
"Tao nhỏ mọn?" Gã thở phì phò, không tin nổi, tay chỉ vào mũi run rẩy: "Lúc suýt bị báo công an bắt, không thấy mày nói thế đâu nhỉ?"
Thịnh Quần kéo vạt áo Trương Tuyết Ninh, khẽ khuyên cô đừng chọc Phan Lôi nữa. Cô gạt tay cậu ta: "Kéo gì mà kéo, chị nói sai à? Thầy Lâm thật sự tốt mà. Trước đây toàn hiểu lầm thôi. Anh ấy không khó gần như tụi mình nghĩ đâu. Không phải chỉ chị nghĩ thế!"
Nói đến đây, Trương Tuyết Ninh vỗ vai Thịnh Quần: "Tiểu Quần, mày cũng nghĩ thế, đúng không?"
Thịnh Quần không nói gì, chỉ lặng thinh. Im lặng là đồng ý.
Đúng lúc Cừu Phi đỗ xe xong quay lại. Trương Tuyết Ninh chạy đến bên hắn, ưỡn ngực, hùng hồn: "Anh Phi cũng nghĩ thế, phải không?"
Cừu Phi? Đúng rồi, Cừu Phi!
Trước đây Cừu Phi chẳng phải nói đi học bên đó là để chọc tức Lâm Kinh Chập sao? Trong tiệm này, ít nhất còn Cừu Phi đứng cùng chiến tuyến với gã. Hai đứa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tâm đầu ý hợp, cùng sở thích, cùng đối phó "thế lực xấu xa" như Lâm Kinh Chập, cùng một giuộc. Người khác có phản bội, Cừu Phi chắc chắn không.
Phan Lôi kéo Cừu Phi đang ngơ ngác vào phe mình: "Phi à, anh nói đi. Anh với em đều thấy Lâm Kinh Chập chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Người trong tiệm phải đoàn kết, đồng lòng chống địch, không để Lâm Kinh Chập chia rẽ, gây mâu thuẫn nội bộ."
"Hả?" Cừu Phi vừa về, chưa hiểu chuyện gì, nghe mà mù mịt. Có nghiêm trọng thế đâu?
"Hả gì mà hả! Anh Phi chẳng nghĩ thế đâu. Anh ấy giống tụi em, thấy thầy Lâm là người tốt." Trương Tuyết Ninh cũng kéo tay Cừu Phi, không chịu buông: "Đúng không, anh Phi?"
Phải công nhận, Trương Tuyết Ninh nhìn người chuẩn thật. Mấy câu này nói trúng tim đen Cừu Phi. Nhưng trước mặt là gương mặt phóng đại của Phan Lôi, mắt gã đầy đe dọa, như thể Cừu Phi dám nói "đúng" là gã nuốt sống hắn ngay.
Thấy Cừu Phi mãi không lên tiếng, Phan Lôi sốt ruột. Chẳng lẽ Cừu Phi cũng quay lưng, dao động? Thế thì lời thề thốt trước đây của hắn là gì?
"Cừu Phi! Anh không nói là ý gì? Quên anh từng nói gì với em rồi à?"
Tai Cừu Phi suýt bị Phan Lôi làm thủng. Giọng gã như người vợ cả bắt quả tang chồng ngoại tình, gào lên hỏi chồng chọn mình hay bé ba.
"Cái đó…" Cừu Phi định ậm ừ cho qua, nhưng tay Phan Lôi siết chặt cánh tay hắn. Nguyên đám này làm việc nặng, tay ai cũng khỏe như ai, "Ê! Nhẹ thôi, nhẹ thôi."
Cả hai bên đều nhìn hắn chằm chằm. Chỉ cần Cừu Phi dám thiên vị một bên, chắc chắn chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Trời ơi, Lâm Kinh Chập đúng là hồng nhan… à không, lam nhan họa thủy.
Cừu Phi giơ tay ra hiệu dừng lại, giằng ra khỏi tay hai người. Hắn bảo Trương Tuyết Ninh đứng yên, rồi đẩy Phan Lôi ra góc, giữ khoảng cách, chắc chắn Trương Tuyết Ninh không nghe được, mới yên tâm.
"Đừng đụng em." Phan Lôi tức lắm. Thái độ lưỡng lự của Cừu Phi đã là câu trả lời rõ nhất. Gã cảm thấy mình bị cô lập.
Cừu Phi chắn trước mặt Phan Lôi, che tầm nhìn của Trương Tuyết Ninh, hạ giọng: "Mày làm gì mà gây với Trương Tuyết Ninh? Em ấy bao nhiêu tuổi, mày bao nhiêu tuổi? Lúc về tao gặp chị Triệu, chị ấy bảo Lâm Kinh Chập… à, Lâm Kinh Chập trả hết chi phí cho đàn mèo hoang ở bệnh viện thú y, còn tìm người nhận nuôi. Thấy chưa, người ta cũng làm việc tốt. Trương Tuyết Ninh quý đàn mèo đó, chắc chắn sẽ đổi ý về Lâm Kinh Chập. Con bé còn trẻ, ngây thơ, thấy người ta tốt chút là nghĩ người tốt.
Mày đừng xen vào nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!