"Không phải… đồng chí công an… con dao này không phải của tôi…" Gã đàn ông cầm con dao như cầm củ khoai nóng, nói năng lộn xộn. Trương Tuyết Ninh khóc lóc thảm thiết, còn đám người kia thì hung thần ác sát, chẳng có chút thuyết phục nào.
Gừng càng già càng cay, ông Trương hoảng loạn một thoáng nhưng nhanh chóng trấn tĩnh: "Đồng chí công an, đây không phải người ngoài. Con bé này là con gái tôi, bọn tôi chỉ muốn đưa nó về. Bọn tôi không đánh người, là nó đánh!"
Ông Trương chỉ tay vào Lâm Kinh Chập: "Nhìn xem, nó đánh con trai tôi, mặt sưng vù đây. Nó ra tay trước!"
Lâm Kinh Chập làm người luôn theo kiểu "người không đụng ta, ta không đụng người; người đụng ta, ta trụng người". Anh chẳng khách sáo: "Ông già mắt mờ rồi hả? Có cần công an đi hỏi trên hỏi dưới xem rốt cuộc ai động tay trước không?"
Không ít người thò đầu ra cửa sổ xem náo nhiệt. Lâm Kinh Chập tuy khó gần, nhưng chưa bao giờ vô lý. Có người đứng ra nói đỡ: "Thằng con ông già đó ra tay trước, đánh cô gái này, còn định đánh cả thầy Lâm."
Lâm Kinh Chập đanh thép: "Nghe rõ chưa? Tôi chỉ tự vệ thôi."
Ông già cãi cố: "Dao là con bé đó cầm ra. Muốn bắt thì bắt nó!"
Chẳng ai nói gì. Dù sao con dao giờ đang ở trong tay thằng con ông. Ông già vẫn ngang ngược cãi: "Dù có đánh thì sao? Nó là con gái tôi, đây là chuyện nhà!"
"Vậy con trai ông cầm dao hay con gái ông cầm dao thì có khác gì? Dù sao chém cũng là người nhà ông, đều là chuyện nhà ông cả." Lâm Kinh Chập dùng chiêu "gậy ông đập lưng ông", khiến ông già cứng họng.
Ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, công an nghe mà đau cả đầu: "Ông chủ tiệm sửa xe đâu? Làm chủ mà không quản chuyện à? Gọi ra đây."
Trương Tuyết Ninh vội ngăn: "Không liên quan tới ông chủ bọn tôi. Anh ấy về quê mấy ngày rồi, chẳng liên quan gì đâu."
"Ở ngay cửa tiệm, mấy người đều là nhân viên của anh ta, sao lại không liên quan? Gọi anh ta về đây." Công an chỉ vào đám người trước cửa tiệm sửa xe, "Còn tất cả, về đồn làm biên bản."
Cừu Phi nhận được điện thoại mà người ngẩn tò te. Hắn chỉ biết bố Trương Tuyết Ninh tìm tới cửa, giờ cả đám đang ở đồn công an, còn lôi cả Lâm Kinh Chập vào. Qua điện thoại, một hai câu chẳng giải thích rõ được. Hắn và Phan Lôi đạp ga phóng về huyện.
Thịnh Quần là người làm biên bản xong đầu tiên. Cừu Phi vội hỏi rõ đầu đuôi.
"Ba của chị Tuyết Ninh đến gây mấy lần rồi. Lần đầu nghe thầy Lâm dọa báo công an thì sợ, bỏ đi. Lần này còn động tay động chân. May mà thầy Lâm báo công an từ trước, không thì chẳng biết chuyện thành ra sao."
Lâm Kinh Chập?
Cừu Phi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Không hổ là người hắn thích, Lâm Kinh Chập không phải kiểu vô lý hay khó ở chung. Anh chỉ có nguyên tắc của riêng mình.
"Sao không gọi tao sớm?"
"Chị Tuyết Ninh không cho. Chị ấy bảo anh về quê là để thăm ông nội, không muốn chuyện của chị ấy làm anh bận tâm."
"Thế sao lại cầm dao?"
"Em với chị Tuyết Ninh bàn nhau, bảo chị ấy trốn trên lầu vài ngày. Nhưng ba chị ấy đứng trước tiệm chửi anh, chị ấy không nhịn được, cầm dao lao xuống."
Cừu Phi còn định hỏi gì nữa, đúng lúc Lâm Kinh Chập làm xong biên bản bước ra. Hắn vội chạy tới.
"Thầy Lâm, lần này may nhờ có cậu. Nghe Thịnh Quần kể, người nhà Tuyết Ninh động tay với cậu." Cừu Phi lo lắng nhìn đôi tay Lâm Kinh Chập. Mu bàn tay phải của anh đỏ một mảng, bàn tay cầm bút viết chữ, khác xa tay hắn, bao giờ chịu vết thương thế này.
Lâm Kinh Chập chẳng thèm cảm kích. Công an bảo không còn việc gì liên quan, anh nhấc chân định đi.
Cừu Phi muốn đưa anh về, chạy theo, nhưng còn phải ở lại đồn giải quyết chuyện.
"Thầy Lâm, lần này thật sự ngại quá, tôi sẽ giải thích sau. Hôm nay để Phan Lôi đưa cậu về trước nhé."
Phan Lôi há hốc mồm, chỉ vào mình, như muốn hỏi Cừu Phi: "Em hả?"
"Không cần, làm ơn giải quyết cho xong đống chuyện lùm xùm ở tiệm anh đi. Đừng làm phiền tôi dạy học nữa."
Lâm Kinh Chập lạnh lùng, xa cách, buông câu nói xong thì quay đầu rời khỏi đồn công an.
"Ơ…" Cừu Phi muốn ngăn cũng không kịp, chỉ biết đứng nhìn Lâm Kinh Chập đi mất. Cơn giận trước đó chưa nguôi, giờ lại như đổ thêm dầu vào lửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!