Chương 11: (Vô Đề)

Mặc dù Cừu Phi đã tự nhủ phải quyết tâm trở thành một người có phẩm chất, nhưng cụ thể phải làm sao thì lại bó tay. Không còn cách nào khác, hắn đành cầu cứu "ông thầy" internet. Trên cái app hot nhất hiện nay, hắn gõ tìm "người có phẩm chất", kết quả là... cả đêm cả phòng ngủ bị hắn tra tấn bằng một loạt bài hát tiếng Quảng Đông. Còn có phẩm chất hay không thì chưa biết, nhưng nghe xong thì thấy chả liên quan mẹ gì.

Đám anh em trong phòng đều thức khuya, hôm sau suýt ngủ quên. Phan Lôi mắt còn díp lại, lèm bèm: "Không phải anh bảo tụi em đừng bật nhạc trong tiệm à? Thế mà anh lại chui trong chăn nghe cả đêm là sao?"

Cừu Phi chẳng biết cãi thế nào, sợ bị Phan Lôi chọc quê, hắn cố tình ra ngoài phòng tắm đánh răng. Vừa đi vừa không hiểu sao chân lại tự đưa hắn ra bên cửa sổ phòng khách. Nhìn xuống, thấy mấy đứa trẻ con tụ tập thành nhóm nhỏ, đi ngang qua cửa tiệm sửa xe của bọn họ, rồi rẽ vào sân nhà Lâm Kinh Chập.

Haizzz... Cừu Phi khẽ thở dài trong bụng. Một đêm trôi qua rồi, không biết thầy Lâm đã nguôi giận chưa. Nếu chưa thì thứ Hai tới hắn chẳng thể nào đường hoàng vào học như đám nhóc kia được.

"Anh Phi" Giọng Thịnh Quần cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Cừu Phi quay lại thì thấy điện thoại của mình đang réo ầm lên trong tay Thịnh Quần.

"Điện thoại anh nè, là chú út gọi."

Cừu Phi vội nhổ bọt kem đánh răng, súc miệng qua loa rồi bắt máy trước khi bên kia cúp: "Chú út."

Chú út hắn, tên là Cừu Tiên Tài, là em trai ruột của ba hắn.

Người trong điện thoại nói vài câu, sắc mặt Cừu Phi thay đổi hẳn. Hắn vội hỏi: "Thế người đó giờ sao rồi?"

Ba người còn lại thấy có gì đó không ổn, xúm lại gần. Thấy Cừu Phi căng thẳng thế, chắc chắn nhà có chuyện, không biết Cừu Tiên Tài đang nói về ai. Cả đám nhìn hắn chằm chằm.

Cừu Phi khẽ thở phào, rồi nói: "Vậy cháu về ngay đây."

Cúp máy, Phan Lôi vội hỏi: "Chuyện gì thế?"

"Ông nội tao bị ngã, giờ đang ở trạm y tế thị trấn. Tao về xem thế nào."

"Ngã có nặng không?"

"Chú út bảo không nặng lắm, cứ về xem đã. Nếu cần thì đưa ông lên huyện."

Ông nội Cừu Phi sức khỏe vẫn còn tốt, nhưng ngã đối với người già không phải chuyện nhỏ, đâu thể so với thanh niên được.

"Em đi với anh," Phan Lôi suy nghĩ một lúc, "phòng khi có chuyện gì còn đỡ đần được. Mấy đứa em của anh còn nhỏ, chú út thì lớn tuổi rồi, lỡ có gì thật sự chẳng giúp được bao nhiêu."

Xe trong tiệm mấy hôm trước đã sửa xong, giờ chỉ chờ khách tới lấy. Mấy lỗi vặt thì Thịnh Quần xử lý được, nên Cừu Phi cũng không từ chối. Hai người thu dọn qua loa, trước khi đi còn dặn Thịnh Quần và Trương Tuyết Ninh: "Tiệm giao cho hai đứa, có gì thì giúp nhau. Nếu ông nội anh không sao thì bọn anh sẽ về sớm."

Còn phải mở tiệm làm ăn, nên Cừu Phi chỉ cho Thịnh Quần và Trương Tuyết Ninh tiễn xuống dưới lầu. Phan Lôi lái xe đi, Cừu Phi nhìn sân nhà Lâm Kinh Chập. Nếu không phải Lâm Kinh Chập đang giận, có khi hôm nay hắn còn qua chào một tiếng. Nhưng ông nội chắc không sao, hắn sẽ kịp về để học buổi thứ Hai.

"Lên xe." Phan Lôi đạp phanh dừng ngay bên cạnh hắn.

Cừu Phi cũng định bảo Trương Tuyết Ninh rằng cố gắng đừng chọc vào Lâm Kinh Chập, nếu anh có hỏi hắn đi đâu thì...

Mà thôi, chắc Lâm Kinh Chập chẳng thèm hỏi đâu.

Cừu Phi không chần chừ nữa, mở cửa xe ngồi vào.

Tiếng động cơ xa dần. Trong sân, Lâm Kinh Chập dặn học trò chuẩn bị đồ dùng học tập rồi đứng dậy ra ngoài. Anh rót chén trà vừa pha đổ xuống bồn hoa. Bức tường sân che kín mọi thứ bên ngoài, chỉ thấy được một khoảng nhỏ ngay trước cổng sắt.

Học phí của Cừu Phi vẫn chưa trả lại. Nghĩ lại thấy lúc đó mình hơi nóng nảy ít nhất cũng nên trả tiền rồi hẵng chặn. Giờ bảo Lâm Kinh Chập chủ động kết bạn lại chỉ để trả tiền thì anh không làm nổi. Anh vẫn chưa muốn gặp mặt Cừu Phi, vì mỗi lần nhìn thấy là lại nhớ tới vụ mất mặt trong siêu thị. Đành tìm cơ hội khác vậy.

Từ huyện về thị trấn chỉ mất hai tiếng, Phan Lôi và Cừu Phi thay phiên lái, không dừng giữa đường. Đến nơi, cả hai không về nhà mà chạy thẳng vào trạm y tế thị trấn.

Thị trấn bé như cái lòng bàn tay, ai mà không biết Cừu Phi

- kẻ trúng số độc đắc? Đến bác sĩ, y tá ở trạm y tế cũng quen mặt hắn, chẳng cần hỏi nhiều, đã có người dẫn hắn thẳng đến phòng bệnh của ông nội.

Trong phòng, ông nội, bà nội, chú út, thím út đều có mặt. Thấy Cừu Phi, ông nội chống tay lên giường, cố ngồi dậy: "Sao mày lại về?"

Ông cằn nhằn nhìn con trai mình, rồi quay sang Cừu Phi: "Chú út mày gọi điện kể rồi chứ gì? Tao không sao đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!