Chương 10: (Vô Đề)

"Anh mua gì mà lắm thế?" Phan Lôi vừa từ dưới gầm sửa xe chui lên, tay đầy dầu nhớt. Gã còn cẩn thận đi rửa tay rồi mới lục túi đồ Cừu Phi vừa mua. "Sao toàn quần áo? Anh định đi thi hoa hậu à?"

Cừu Phi mặt ỉu xìu, đưa tay giữ chặt cái túi, không cho Phan Lôi lục lung tung. Đây là đồ hắn mua để bù lỗi với Lâm Kinh Chập, nhỡ để gã làm bẩn thì tính vào ai?

"Ê! Em nhìn một chút thì sao?" Ban đầu chẳng thấy hứng thú gì, nhưng thấy Cừu Phi giữ như báu vật thì Phan Lôi nhất định phải xem cho bằng được.

Cừu Phi vốn đã bực sẵn, nhìn cái mặt Phan Lôi càng bực hơn. Hôm nay Lâm Kinh Chập giận có phải vì bữa ở nhà hàng Tây ăn không no không? Mà cái nhà hàng đó lại do Phan Lôi giới thiệu. Quả nhiên, không thể tin gã được, giúp chẳng ra gì, phá thì giỏi.

"Má... anh nhìn em kiểu gì vậy?" Phan Lôi nhớ tới cái phiếu ăn đôi tình nhân mình đưa cho Cừu Phi, "Không phải anh hẹn hò đi ăn sao? Bị người ta đá rồi à?"

Không nhắc thì thôi, nhắc đến Cừu Phi lại sôi máu. Nhưng hắn không thừa nhận mình bị Lâm Kinh Chập đá. Dù sao hắn còn chưa nói gì, hai người chưa đến mức đó, thậm chí chưa thành đôi, sao gọi là bị đá được? Giờ nghĩ lại, may mà chưa tỏ tình, vẫn còn đường lùi.

Thôi kệ, tránh xa cho nhẹ đầu. Cừu Phi bỏ lơ gã, xách đồ lên tầng. Suốt cả buổi chiều, hắn ngồi trước cửa sổ ngóng mãi. Dưới nhà vang lên tiếng tiệm sửa xe đóng cửa, vừa hay một bóng dáng quen thuộc xuất hiện từ đầu phố, là Lâm Kinh Chập!

Không nghĩ ngợi, Cừu Phi túm đồ lao ra khỏi nhà, va ngay vào ba người vừa về. Phan Lôi chặn hắn lại: "Anh định đi đâu nữa?"

"Đừng có cản tao!" Cừu Phi sợ bỏ lỡ mất Lâm Kinh Chập, phải chặn anh trước khi vào nhà. Dù sao Lâm Kinh Chập đã tức đến mức chặn cả số liên lạc của hắn rồi, nếu để vào nhà thì hắn chẳng còn cơ hội nói chuyện trực tiếp nữa.

Thấy thang máy chậm, Cừu Phi quay sang lao xuống cầu thang bộ, chạy thục mạng và vừa lúc thấy Lâm Kinh Chập đang mở cửa sắt.

"Thầy Lâm ơi! Thầy Lâm!"

Nghe tiếng hắn, Lâm Kinh Chập chẳng những không quay đầu mà còn mở cửa nhanh hơn. Nhưng Cừu Phi đã chạy tới, chặn ngay trước mặt.

Cả buổi chiều cố bình tĩnh, vậy mà vừa thấy Cừu Phi, trong đầu Lâm Kinh Chập lại hiện lên chuyện trưa nay

- một buổi trưa mà anh mất sạch thể diện. Vậy mà Cừu Phi còn dám vác mặt đến?

"Thầy Lâm." Cừu Phi chạy gấp nên thở dồn dập, giơ túi đồ chắn trước mặt anh, "Cậu giận gì vậy? Trưa nay cậu không nói câu nào đã bỏ đi, lại còn chặn cả liên lạc của tôi. Tôi làm sai gì à? Cậu nói đi, tôi xin lỗi ngay."

Logo to tướng của cửa hàng thời trang đập vào mắt, Lâm Kinh Chập thấy vậy càng bực. Cừu Phi cảm thấy làm thế vẫn chưa đủ? Còn muốn tiếp tục khiến mình ghê tởm sao?

"Tránh xa tôi ra." Giọng Lâm Kinh Chập lạnh ngắt, ánh mắt đầy đe dọa, như thể chỉ cần Cừu Phi tiến thêm bước nữa, anh sẽ lập tức trở mặt.

Cừu Phi vốn là trai thẳng, chưa từng tán gái, càng chưa từng theo đuổi trai. Kinh nghiệm tình trường nghèo nàn khiến hắn chẳng biết đối phó ra sao.

"Thầy Lâm à, cậu không nói thì làm sao tôi đoán được cậu giận vì chuyện gì?"

Lâm Kinh Chập hít sâu, hỏi ngược: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Muốn làm gì chẳng phải rõ lắm sao? Học lớp thư pháp của Lâm Kinh Chập, giúp anh lấy đồ chuyển phát, hẹn hò, ăn cơm, mua quà... Tất nhiên là muốn theo đuổi anh rồi! Chẳng lẽ bỏ ra từng ấy công sức chỉ vì rảnh rỗi sao?

"Chuyện này chẳng phải rõ ràng quá sao?" Cừu Phi đáp chắc nịch.

Lâm Kinh Chập nghiến răng, đè nén cơn giận: "Anh chẳng phải chỉ muốn làm tôi thấy ghê tởm à?"

Trời đất chứng giám, câu đó chỉ là lời chống chế cho bọn Phan Lôi nghe thôi, sao hắn lại thật sự muốn làm Lâm Kinh Chập ghê tởm được? Cừu Phi buông túi đồ xuống, suýt nữa giơ ba ngón tay thề.

Cừu Phi không chỉ chưa từng theo đuổi ai, mà cũng chưa bao giờ tỏ tình. Đã nói đến mức này rồi, hắn dứt khoát thẳng thắn với Lâm Kinh Chập, ánh mắt đối diện anh, vẻ mặt vừa kiên định vừa chân thành: "CPDD."

Câu này hắn mới học được. "Yêu" thì quá nặng nề, "Thích" lại quá nhạt nhẽo. Cái câu tiếng Anh sang chảnh này vừa khéo, chẳng phải sẽ làm Lâm Kinh Chập say mê sao?

Nhìn quanh, cả dãy phố cửa tiệm đều đóng, xe cộ cũng hiếm khi chạy qua, không gian yên tĩnh đến rợn người. Sự không kiên nhẫn trên mặt Lâm Kinh Chập dần đông cứng lại, anh lạnh lùng nhìn Cừu Phi, không biểu cảm.

Cừu Phi nghĩ, chắc Lâm Kinh Chập bất ngờ lắm. Ừ thì đúng là hơi đột ngột thật. Vốn dĩ hắn định tìm chỗ lãng mạn, ăn tối xong chờ không khí vừa chín muồi rồi mới tỏ tình. Ai ngờ lúc này chẳng có ánh đèn mờ ảo, chẳng có nhạc du dương, cái gì cũng không, vậy mà hắn lại đường hoàng tỏ tình ngay, đúng là gấp gáp thật.

"Cút."

Thái độ lạnh nhạt của Lâm Kinh Chập khiến Cừu Phi sững sờ. Chẳng lẽ anh chưa hiểu ý mình?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!