"Lên nóc nhà."
"Lên nóc nhà là bắt con gà."
"Vù vù vù..."
Âm nhạc ầm ĩ, ánh đèn nhấp nháy, mấy nhân viên c** tr*n qua lại giữa các xe. Nhìn thoáng qua, ai không biết còn tưởng có quán bar ven đường. Chỉ nhờ tấm biển hiệu với bốn chữ "Garage Bằng Chí" mới miễn cưỡng nhận ra đây là một tiệm sửa xe.
Bánh xe của chiếc bàn trượt cạ xuống sàn xi măng phát ra tiếng "vèo vèo", một người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng ngửa mặt từ dưới gầm xe trượt ra. Hắn chống một tay xuống đất, cổ tay gồng lên, cơ bắp trên cánh tay cuồn cuộn, bật mạnh một cái khiến cả người dựng thẳng dậy. Qua lớp áo mỏng, có thể thấy rõ cơ bụng săn chắc căng chặt.
Đang giữa những ngày nóng nhất mùa hè, tiệm sửa xe lại không bật điều hòa. Mồ hôi rịn thành giọt lớn từ trán hắn, chảy xuống sống mũi cao thẳng, rồi lăn tiếp theo cằm, trượt qua chiếc cổ nổi gân xanh. Miệng khô khốc, hắn nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống, đường cong đầy gợi cảm.
"Trương Tuyết Ninh! Lấy cho anh chai nước!"
"Đây, Anh Phi!" Giọng vừa dứt, một cô gái xinh xắn bỏ vòi xịt xuống, nhanh tay mở tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng ướp lạnh đưa cho người được gọi là "Anh Phi".
Cừu Phi vặn nắp, tu liền nửa chai, mới thấy đỡ khát. Hắn chỉ vào chiếc Mercedes đời 2015 bên cạnh: "Xe của ông chủ Lưu xem xong chưa? Mai người ta đến lấy."
Nghe tiếng hắn, Thịnh Quần từ dưới gầm sửa ló đầu lên: "Xem rồi, cảm biến kích nổ bị hỏng, điện áp quá cao."
"Kêu Phan Lôi sửa đi." Cừu Phi đảo mắt tìm quanh, không thấy bóng dáng, "Nó đâu?"
"Anh Lôi đi vệ sinh rồi."
Hắn lầu bầu: "Đúng là lừa nhác thì toàn rặn nhiều."
Thịnh Quần chui ra khỏi gầm, lau dầu mỡ dính trên tay, nét mặt vừa dè dặt vừa đầy mong chờ: "Anh Phi, để em làm nhé?"
Cừu Phi liếc cậu ta một cái. Thịnh Quần theo hắn mới nửa năm, mấy việc đơn giản thì còn làm được, nhưng xe xịn hơn chút vẫn chưa cho đụng vào.
Chưa kịp trả lời, ở bãi trống trước cửa tiệm đã có một người phụ nữ mặc áo khoác gile đứng đó, gọi tên Cừu Phi rồi vẫy tay: "Tiểu Phi, lại đây."
Đó là chị Triệu – cán bộ quản lý khu phố. Chị thấy hắn đẹp trai nên cũng hay để ý giúp đỡ.
Cừu Phi liền chạy tới: "Chị, trời nóng thế này mà vẫn đi kiểm tra à?"
Quả thật trời oi bức, giọng chị Triệu cũng uể oải. Chị nhấc cánh tay ra hiệu cho hắn nói nhỏ, rồi liếc về phía sân bên cạnh tiệm: "Tiểu Phi, mấy em vặn nhỏ loa xuống nhé."
"Sao thế ạ?" Cừu Phi buột miệng hỏi, rồi thấy ánh mắt chị Triệu, hắn cũng quay sang nhìn theo, "Bên cạnh có ai đâu mà?"
Tiệm sửa xe mở được ba tháng, sân bên cạnh lúc nào cũng đóng cổng sắt kín mít, chưa từng thấy ai ra vào.
"Ai bảo không có người? Chủ nhà là thầy dạy thư pháp. Trước đi nghỉ ở Vân Nam, mấy hôm nay mới về."
Cừu Phi nhìn chằm chằm bức tường ngăn. Cùng là hàng xóm, chỉ cách một bức tường, có gì thì mở miệng nói một tiếng, sao phải vòng vo để chị Triệu truyền đạt. Hắn bỗng thấy người này chắc chẳng hòa đồng.
Trong tiệm, mấy người vốn tai thính, nhất là Phan Lôi. Vừa từ nhà vệ sinh ra, quần còn chưa kéo xong, tay loay hoay kéo khóa.
"Ý gì thế? Có chuyện thì nói thẳng, mắc gì phải qua chị Triệu truyền lời?"
Phan Lôi hơi thô lỗ, nhưng nghĩ y chang hắn. Hai người nhìn nhau một cái, đúng là kiểu anh em cùng lớn lên, tâm đầu ý hợp.
"Ai mà biết hắn về? Mấy tháng trời chẳng thèm ló mặt, vừa về đã bày ra cái thái độ khó chịu với hàng xóm láng giềng, hắn là cái thá gì chứ!"
Giọng Phan Lôi to đến mức chói tai, khiến chị Triệu quýnh quáng xua tay loạn xạ. Quả thật Lâm Kinh Chập là kiểu người khó gần — bình thường ngoài giờ dạy học thì không qua lại với ai, cán bộ khu phố tới gõ cửa mười lần thì chín lần không mở, có mở cũng chẳng nói được mấy câu.
"Ai da, nhỏ tiếng chút! Người ta nói rồi, nếu mấy em còn ồn ào ảnh hưởng đến việc hắn dạy học, hắn sẽ báo công an."
Báo công an?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!