Đào Yêu Yêu đi ra khỏi phòng bếp, phát hiện Cố Văn Chính đang ngồi trên ghế salon, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Nói không rõ là có cảm giác gì, tim Đào Yêu Yêu bắt đầu đập rộn lên.
Bước chân cũng dần trở nên chần chờ.
Cố Văn Chính vỗ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình: "Lại đây ngồi đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Yêu Yêu không đoán được suy nghĩ của anh nhưng vẫn nghe lời đi tới. Cô từ từ ngồi xuống bên cạnh anh, hai tay đặt trên đầu gối. Không biết tại sao, mỗi khi tới gần anh, cô luôn cảm thấy hơi căng thẳng, cảm thấy anh có vẻ không tầm thường.
Cố Văn Chính cũng không hề nhìn cô, một hồi lâu sau mới mở miệng, bình thường nói: "Cô nói xem, nếu một người hại chết người thân cận với cô nhất, khiến cô đau khổ rất nhiều năm thì phải làm thế nào mới có thể hóa giải nỗi đau ấy?"
Đào Yêu Yêu có chút kinh ngạc, không biết trả lời thế nào.
Nhưng anh hỏi như vậy cũng không phải vì muốn có câu trả lời, bởi vì ngay sau đó, anh lại nói: "So với trả thù người kia, phải chăng ra tay với người thân cận nhất của người đó sẽ càng có thể khiến người đó đau khổ hơn không?"
Đào Yêu Yêu vẫn không biết nên trả lời thế nào, tại sao anh lại bỗng nhiên hỏi chuyện này? Tại sao cô cứ luôn cảm thấy như anh đang muốn ám chỉ điều gì đó.
Cố Văn Chính nghiêng đầu về phía Đào Yêu Yêu: "Tại sao lại không nói gì?"
Đào Yêu Yêu: "Chỉ là tôi không biết nên trả lời thế nào."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không biết nên trả lời thế nào thì cứ suy nghĩ thật kỹ, vào lúc này không cần gấp gáp gì cả."
Vừa nói chuyện, ánh mắt anh vừa mạnh mẽ nhìn thẳng vào trong mắt cô.
Lúc hai người đối mặt, dường như có thứ gì đó đang từ từ thay đổi, giống như một tia lửa vô hình, nhịp tim nhanh chóng tăng nhanh, có thể cảm giác được tiếng "bịch bịch" đang đập rộn trong lồng ngực.
Ai cũng không nói gì nhưng lại như thể đã đạt thành một hiệp nghị lặng yên. Không ai có thể nắm lấy quyền chủ động, hoặc là cô, hoặc là anh, hoặc là cả hai người, tóm lại, hai gương mặt dần dần áp sát gần nhau, môi kề môi khẽ chạm.
Mãnh liệt như thể muốn nuốt trọn đối phương.
Tay anh đỡ lấy gáy cô, một đường hướng xuống.
Đào Yêu Yêu biết, anh đang thử thăm dò, thăm dò xem cô tiếp nhận đến mức nào, giờ phút này tinh thần của cô đã bay đến ngoài chín tầng mây, sa vào sự mềm mại tuyệt vời khi da thịt tiếp xúc.
Cô chưa từng trải qua chuyện đó nhưng chẳng phải chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy sao, tình yêu nam nữ cũng không phải là ngoại lệ, cách thức tiếp xúc cơ thể thân mật nhất. Cô biết trạng thái hiện giờ của anh, cơ thể thành thật nhất, cô cũng không chán ghét, thậm chí còn thoáng có chút mong đợi, có lẽ đây chính là chìa khóa giúp họ có thể tiến thêm một bước.
Tóm lại, vào giờ phút này, nói đầu óc cô đã rối loạn cũng được, nói cô bốc đồng cũng được, nhưng mọi chuyện cứ diễn ra như nước chảy thành sông như thế.
Cơn đau ấy khiến nước mắt cô chảy xuống, cô vô thức kháng cự, che mặt, mếu máo khóc tỉ tê: "Đau…" Cố Văn Chính kinh ngạc nhìn màu đỏ tươi đẹp kia, dừng lại động tác, cúi người lau sạch nước mắt của cô.
Một giây sau, một cơn đau sâu hơn lại truyền tới, anh hôn cô. Đào Yêu Yêu níu lấy cổ anh.
Từ giây phút ấy trở đi, giữa bọn họ đã không còn như trước, Đào Yêu Yêu có thể cảm nhận, có lẽ anh đã nảy sinh dục vọng với cô từ lâu.
Cô ngủ mê man, không biết qua bao lâu, chỉ thấy cả người đau nhức, mơ màng tỉnh lại, phát hiện có lẽ mình vẫn đang còn ở nhà Cố Văn Chính, cũng không biết bây giờ đang là lúc nào.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường, bên cạnh còn để một ly nước và một vỉ thuốc.
Đào Yêu Yêu cầm lấy điện thoại trước, bây giờ đã là hơn sáu giờ chiều, sau đó lại cầm lấy vỉ thuốc lên để đọc hướng dẫn sử dụng, hóa ra lại là thuốc tránh thai khẩn cấp.
Trong lòng cô chợt dâng lên những cảm xúc phức tạp, suýt chút nữa thì cô đã quên mất chuyện này. Sau khi uống hai viên dựa theo chỉ dẫn, cô mở cửa phòng ra để chuẩn bị nhìn xem Cố Văn Chính có ở đó hay không.
Trong phòng trống không, dù chỉ là một bóng người cũng không có. Không thể nói là cảm giác gì, có lẽ là có chút mất mát.
Đào Yêu Yêu cầm điện thoại, chốc lát sau, cô gọi một cuộc điện thoại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!