Chương 37: (Vô Đề)

Thật lâu sâu mới bớt đau, Đào Yêu Yêu thấp thỏm trong lòng, cô cắn môi, nói: "Vậy bây giờ chuyện đã được giải quyết chưa?"

Giọng điệu của Cố Văn Chính vẫn không nghe ra được là có cảm xúc gì: "Đang giải quyết."

Đào Yêu Yêu lại có rất nhiều suy đoán, anh có nhìn thấy chị họ không? Theo như miêu tả trước mắt của anh để phán đoán thì có lẽ là vẫn chưa thấy. Hơi thở của cô có chút rối loạn. Cô vẫn luôn trốn tránh, trốn tránh đối diện với những chuyện rối rắm, nhưng lúc này lại không thể nào tránh khỏi được nữa, có lẽ sẽ sớm thấy được cảnh tượng hai người gặp nhau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không lâu sau đã đến biệt thự nhà họ Cố rồi.

Tần Hoài đã ngủ say như chết, Cố Văn Chính không chút do dự vỗ vào mặt anh ta mấy cái: "Tần Nhị, tỉnh dậy đi."

Không biết là do cơn đau kích động hay là đã tỉnh rượu hơn nhiều, Tần Hoài chậm rãi mở mắt ra.

"Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì tự mình đứng dậy đi."

Tần Hoài nhất thời mơ hồ, đầu hơi đau, thật ra vẫn không tỉnh cho lắm, anh ta loạng choạng đứng lên, đầu lại bị va vào nóc xe.

"... Đây là đâu vậy?"

Cố Văn Chính nhìn anh ta ghét bỏ: "Đừng nhiều lời nữa, xuống xe trước rồi hẵng nói."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc này Tần Hoài mới nhìn thấy rõ mặt của Cố Văn Chính, nghe thấy anh nói thì quả thật cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giống như đang nằm mơ vậy.

Anh ta chếnh choáng bước trên xe xuống, còn đứng chưa vững thì đôi chân mất kiểm soát ngã nhào sang một bên, Cố Văn Chính nhanh tay lẹ mắt kéo anh ta lại.

Biết lúc này anh ta đã uống quá nhiều rồi nên Cố Văn Chính chỉ đành đỡ anh ta: "Cậu cũng phải tự dùng sức để vào phòng trước đi."

Tần Hoài được dìu vào cũng ngơ ngác, anh ta quay đầu liếc nhìn thì càng cảm thấy đúng là mình đang nằm mơ, đây không phải là biệt thự nhà họ Cố sao? Rõ ràng là bản thân đang uống rượu ở một quán bên đường, làm thế nào mà vừa chớp mắt liền chạy đến nhà họ Cố rồi?

Mãi cho đến khi nhìn thấy Đào Yêu Yêu thì ý thức của anh ta mới tỉnh hơn một chút. Anh ta muốn hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng miệng cũng mất kiểm soát, lời nói có hơi ngọng, nên Cố Văn Chính bảo anh ta im lặng đi.

Đào Yêu Yêu nói: "Có chuyện gì thì ngày mai rồi nói, bây giờ đã muộn lắm rồi."

Khó khăn lắm mới đưa người ta đến được căn phòng dành cho khách, Cố Văn Chính quẳng anh ta lên giường. Tần Hoài vừa chạm vào chiếc giường mềm mại thoải mái thì chìm vào giấc ngủ, Đào Yêu Yêu kéo chiếc chăn mỏng đắp lên cho anh ta.

Cố Văn Chính liếc nhìn cô: "Cô có vẻ rất biết cách chăm sóc người ta đó."

Đào Yêu Yêu không biết lời này của anh có ý gì, nhưng chắc chắn là không phải đang khen cô, cô bất giác giải thích: "Bây giờ trời đêm có hơi lạnh, anh ta lại uống nhiều như thế, nếu không đắp chăn thì ngày mai anh ta có thể bị cảm."

Đối với mấy lời này thì Cố Văn Chính không trả lời cũng không ư hử gì cả.

Hai người kẻ trước người sau đi ra khỏi phòng. Cố Văn Chính người cao chân dài, Đào Yêu Yêu đi theo đằng sau lẳng lặng nhìn bóng dáng thẳng đứng của anh. Bờ vai rộng, đôi chân thon dài thẳng tắp, tỉ lệ tuyệt vời, bước đi theo gió, toàn thân có chút thư thái.

Người đàn ông bất ngờ đứng lại, Đào Yêu Yêu không kịp phản ứng cho nên đã đâm vào anh theo quán tính, cơ bắp sau lưng rắn rỏi, chắc chắn.

Cô kêu lên một tiếng "ái chà" rất nhỏ.

Giọng nói lành lạnh của người đàn ông từ trên đỉnh đầu vọng xuống: "Đang suy nghĩ cái gì mà chuyên tâm quá vậy?"

"Không... không có gì." Cô ngại ngùng nói, vừa rồi cô mãi nhìn bóng lưng của anh mà mất hồn.

Người đàn ông lãnh đạm nói: "Vậy lên lầu đi, nghỉ ngơi sớm một chút, đã quá nữa đêm rồi." 

Đào Yêu Yêu gật đầu, lần này đã khôi phục lại tinh thần để cẩn thận không làm xấu hổ chính mình nữa.

Cởi bỏ áo quần để thay đồ ngủ, Đào Yêu Yêu nằm dài trên giường nhìn lên bóng đèn nhỏ ở đầu giường. Biết rõ là Cố Văn Chính ở cách một bức tường ngay phía bên kia, cô không kìm được mà muốn biết lúc này anh đang làm gì. Đột nhiên cô có chút hối hận vì nhờ Tô Linh tìm giúp một ngôi nhà, chí ít khi ở đây, thỉnh thoảng cô có thể thấy anh ở một khoảng cách gần như vậy, không phải sao?.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!