Chương 36: (Vô Đề)

Cố Văn Chính đợi chưa được bao lâu thì Tần Thái Nguyệt đã nhanh chóng đi ra, mặc dù không thấy thay đổi ở đâu nhưng so với vừa rồi thì có tinh thần hơn một chút.

Bảo mẫu phục vụ trà xong thì thức thời lui xuống.

Tần Thái Nguyệt nhấp một ngụm trà rồi mới nói: "Nói đi, tìm tôi để nói chuyện gì?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong giọng điệu của Cố Văn Chính có chút áy náy: "Bác gái, cháu biết việc làm lần này của bác cả rất quá đáng, bà nội cũng bị ông ấy chọc giận mà ngất đi, ông nội than ngắn thở dài. Là nhà họ Cố có lỗi với bác, vì vậy cháu muốn hỏi ý kiến của bác."

Tần Thái Nguyệt cười nhạt: "Hỏi ý kiến của tôi? Ý kiến của tôi có tác dụng gì chứ? Cố Thiên Hồng sẽ nghe theo sao?"

"Bác gái, hôm nay cháu đến đây không phải là muốn trang luận gì với bác, chỉ là muốn hỏi ý kiến của bác thôi. Còn như bác cả có nghe hay không thì tạm thời bác không cần quan tâm, thứ gì hỏng rồi không thể sửa được nữa thì phải vứt đi mà thay mới, con người cũng như vậy. Bác thấy thế nào?"

Tần Thái Nguyệt hiểu ý của anh: "Cậu muốn tôi đồng ý ly hôn? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tôi phải thành toàn cho ông ta? Dựa vào cái gì mà tôi phải ly hôn để nhường lại chỗ cho người mới của ông ta? Tôi muốn kéo dài như vậy đấy, tôi khó chịu thì ông ta cũng đừng hòng sống dễ chịu."

Cố Văn Chính nói từng câu từng chữ: "Bác nhầm rồi, bác gái, không phải là cháu muốn bác thành toàn cho ông ấy, cháu chỉ không muốn bác thối rửa cùng với vũng bùn đó. Bác cũng đã từng là giai nhân tài nữ có tiếng ở thành phố Cửu, bác cả của cháu hết cứu được rồi, bác không cần phải trả giá bằng bản thân mình. Biết đâu bác rời khỏi nhà họ Cố lại có được cuộc sống mới vui vẻ.

Còn nói về việc nhường lại vị trí thì hoàn toàn không thể được, chuyện này cháu có thể bảo đảm với bác, cho dù là ly hôn thì người phụ nữ bên ngoài mà ông ấy đưa về đó cũng tuyệt đối không bước qua được cửa của nhà họ Cố."

Dường như Tần Thái Nguyệt bất ngờ bị đánh trúng điểm yếu rồi. Đúng vậy, bà cũng đã từng là một cô gái kiêu hãnh, có lý tưởng, có hoài bão, từ khi nào đã trở thành một phụ nữ đầy oán hận vậy?

Bà có chút thất thần, một lúc sau mới nói: "Cậu để tôi cân nhắc một lúc..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Văn Chính cũng không nói thêm gì nhiều, anh biết rằng phần nhiều bà sẽ lựa chọn ly hôn. Nhiều năm như vậy, anh thấy cũng đủ rồi, làm thế nào mà một người tinh tế nho nhã lại mất đi màu sắc rồi dần dần khô héo, đã đến lúc nhà họ Cố để người ta ra đi.

Tần Hoài chạy ra khỏi nhà họ Tần, rảo bước trên phố, nhìn xung quanh, thế mà lại nhận ra bản thân mình không có nơi nào để đi, cũng chẳng có người nào để nói chuyện. Trong lòng anh ta tràn đầy sự muộn phiền, hình như cũng chỉ có cách mượn rượu giải sầu.

Anh ta không đến những quán bar ồn ào mà tìm đến quán rượu có vẻ ít người, yên tĩnh ở ngay bên đường. Anh ta thích uống loại rượu trái cây ngọt, hết ly này đến ly khác, đầu óc từ từ trở nên lơ lửng, tất cả mọi phiền não đều để lại phía sau.

Khi Đào Yêu Yêu nhận được điện thoại, cô đang định đặt điện thoại xuống đi ngủ. Vốn dĩ cô muốn giả vờ không nhìn thấy cuộc gọi của Tần Hoài, nhưng chưa được một phút, anh ta lại gọi thêm lần nữa, cô suy nghĩ rồi nhận cuộc gọi.

"Xin chào, cho hỏi cô quen biết chủ nhân của điện thoại này chứ?" Là giọng của một người đàn ông lạ.

Đào Yêu Yêu vô thức cảnh giác: "Anh là ai?"

"Là như thế này, có một người đàn ông đến quán tôi uống rượu, mà quán sắp đóng cửa rồi, nhưng bây giờ anh ta say lại không chịu đi. Không còn cách nào khác nên tôi chỉ đành hỏi anh ta có ai đến đón không, vậy là anh ta đã bấm số của cô."

Trong lòng Đào Yêu Yêu vẫn còn chút nghi ngờ, lại nghe hình như anh ta gọi người bên cạnh, sau đó, một tiếng nói quen thuộc truyền đến trong ống nghe: "Yêu Yêu, cô đến uống với tôi đi."

Đào Yêu Yêu: "…"

Chuyện này là sao? Nữa đêm rồi mà cậu Tần say khướt lại tìm đến mình, lẽ nào anh ta không có một người bạn nào có thể gọi đến đó sao?.

Nhìn thời gian thì thực sự đã muộn lắm rồi, anh ta là một người đàn ông lại say nữa, cô có thể làm thế nào. Theo bản năng, cô muốn từ chối, nhưng không biết làm sao, đột nhiên nhớ đến ngày xảy ra chuyện mình uống say và những lời anh ta nói thì không nhẫn tâm bỏ mặc anh ta không lo.

Đào Yêu Yêu đứng dậy thay áo quần, chuẩn bị đi đến nơi mà ông chủ đó nói.

Nhưng vừa xuống lầu, cô mới kịp phản ứng lại, đây là biệt thự nhà họ Cố, gọi xe cũng không dễ gì gọi, muộn như thế này rồi mà làm phiền tài xế cũng không hay cho lắm. Làm thế nào để đi cũng là một vấn đề.

Ngay lúc cô băn khoăn thì có người đi vào khiến cô giật mình, không lẽ nào là tên trộm.

Không ngờ người đó lên tiếng trước: "Nữa đêm rồi mà cố lén la lén lút ở đây làm gì vậy? Làm ăn trộm à?"

Nhìn kỹ hơn, hình dáng người đàn ông lạnh lùng ẩn trong bóng tối, đôi mắt vẫn sáng rực, hóa ra là Cố Văn Chính đã quay về.

Trên đầu Đào Yêu Yêu đội một chiếc mũ lưỡi trai, cô mặc một chiếc áo dệt kim mỏng dài, mang một chiếc túi nhỏ trên lưng, cầm điện thoại trên tay, không biết tình hình này là vừa mới về hay chuẩn bị đi ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!