Chương 30: (Vô Đề)

Lúc xe chạy trên đường, Đào Yêu Yêu ngồi ở ghế lái phụ, lén nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, cảm xúc trong lòng nhất thời hỗn loạn. Kể từ lần trước cô vô tình nghe thấy mẹ nói về bí mật đó, cô đã trốn tránh gặp Cố Văn Chính. Không hiểu sao trong lòng cô lại xuất hiện cảm giác tội lỗi, lại càng không dám tìm ra sự thật.

Nghĩ tới hành vi hấp tấp của bản thân tối hôm qua, cô quả thực xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào. Buổi sáng còn ôm cánh tay anh cọ vào ngực mình, ông trời ơi, anh sẽ không cho rằng cô cố ý chứ?

Lúc này, cô không biết rằng khuôn mặt trắng nõn quá mức của cô đã ửng đỏ lên, tư thái quyến rũ, hết sức động lòng người.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Văn Chính trong lúc quan sát phương hướng thuận thế liếc nhìn cô: "Cô đang suy nghĩ gì vậy? Mặt đỏ giống như mông khỉ."

Vừa nghe lời này, mặt cô càng nóng hơn, chỉ là anh không nói được lời nào dễ nghe, giống như mông khỉ là cái gì? Không thể nói giống quả đào hay giống quả táo sao?

Đào Yêu Yêu lấy tay để chườm mặt, nhiệt độ hạ xuống một chút, cô mới cười trả lời anh: "Không nghĩ tới, ngày hôm qua thật sự đã làm phiền anh, tửu lượng của tôi không tốt lắm, uống nhiều có thể sẽ không khống chế được, nếu có hành vi gì không đúng, mong anh rộng lượng bỏ qua."

Cố Văn Chính nhìn cô, cười như không cười: "Xem ra cô vẫn nhớ hôm qua mình đã làm chuyện gì."

Đào Yêu Yêu chột dạ phủ nhận ba lần: "Tôi không có, tôi không phải, tôi thật sự không nhớ rõ! Chính tôi cũng không tự tin đối với tửu lượng của mình. Tôi uống say thì lập tức mất trí nhớ, chắc là tôi… không làm ra chuyện gì kỳ quái chứ?"

Cô mong rằng Cố Văn Chính cũng giả ngu, dù sao thì việc này thật là có chút xấu hổ, cứ bỏ qua như vậy là xong việc.

Cố Văn Chính nhớ tới hành động của cô ngày hôm qua, ma xui quỷ khiến lại nở nụ cười, mà nụ cười này, trong nháy mắt khiêu khích ánh mặt trời, giống như tỏa ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, đẹp trai đến mù mắt, trái tim nhỏ bé của Đào Yêu Yêu đập nhanh hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chợt thấy anh nghiêm mặt: "Đêm qua, cô không chỉ ôm tôi không buông, còn tiến lại gần hôn tôi, lột quần áo của tôi, bôi nước miếng lên mặt tôi, như vậy có được xem là kỳ quái không?"

Đào Yêu Yêu kinh sợ nhìn Cố Văn Chính, đôi mắt cô mở to. Cô đúng là có bám lấy anh không buông, nhưng lại gần hôn anh? Lột quần áo anh? Bôi nước miếng lên mặt? Cô chắc chắn những thứ này đều không có. Cố Văn Chính, anh làm sao vậy? Tại sao lại nói loại lời này?

"Anh không gạt tôi chứ? Tôi không thể nào làm ra những chuyện thế này." Đào Yêu Yêu yếu ớt nói.

Cố Văn Chính nhướng mày: "Sao? Cô nghi ngờ tôi lừa cô? Chính cô cũng nói không nhớ đã xảy ra chuyện gì, uống say chuyện gì cũng có thể làm, sao có thể khẳng định mình không thể làm loại chuyện này?"

"Không có... tôi chính là... cảm thấy tôi không có khả năng mạnh mẽ như vậy..." Khổ nỗi cô không thể nói rằng cô thực sự nhớ rõ tất cả mọi chuyện, Đào Yêu Yêu đành phải giải thích một cách uyển chuyển.

"Trước tối hôm qua, tôi cũng cảm thấy cô không có khả năng mãnh liệt như thế." Cố Văn Chính khẽ nói.

Đào Yêu Yêu im lặng.

"Tôi xin lỗi". Một lúc lâu sau, cô nói một câu.

Không chỉ chuyện tối qua, mà cả chuyện của mẹ cô.

Bởi vì giọng điệu quá thành khẩn, thậm chí có chút mất mát, Cố Văn Chính kinh ngạc nhìn cô. Thấy cô cúi thấp đầu, anh buột miệng nói: "Quên đi, là tôi lừa cô, cô không có làm chuyện gì kỳ quái cho nên không cần xin lỗi."

Bầu không khí giữa hai người thay đổi một cách khó hiểu, Đào Yêu Yêu bỗng nhiên cảm thấy anh không còn quá xa để có thể với tới, giống như  những ngôi sao đang lơ lửng trên không trung được đặt ở trong lồng trở nên gần cô hơn một chút, giống như cô chỉ cần cố gắng đặt chân vươn tay cũng có thể chạm đến.

May mắn thay, dọc đường không có kẹt xe, khoảng bảy giờ mười phút, xe đến trường trung học Quận Vọng.

Cố Văn Chính dừng xe ở ven đường, Đào Yêu Yêu cởi dây an toàn, nói với anh: "Cảm ơn."

Tô Linh chờ ở phim trường lúc bảy giờ, thấy một chiếc xe tới thì nhìn xem người trên xe xuống có phải Đào Yêu Yêu hay không. Mắt thấy một chiếc Cayenne màu đen đi tới, cô ấy kĩ hơn, cũng không ngờ lúc này trùng hợp nhìn thấy Đào Yêu Yêu từ phía trên đi xuống.

Cô ấy rất tò mò không biết chủ nhân của chiếc xe là ai nên vội chạy lại xem người ngồi bên trong, cô ấy vội đi tiếp nhưng vẫn chỉ nhìn thấy ống xả của chiếc xe, còn Đào Yêu Yêu vừa bước xuống xe thì chiếc xe vừa dừng lại đã bắt đầu rời đi. Tô Linh cảm thấy tiếc nuối.

"Bà cô của em, em sợ hôm nay chị đến muộn, may mà vị kia đưa chị tới đúng giờ. Đúng rồi, hôm qua em gọi vào điện thoại của chị, sao cậu Tần lại bắt máy? Làm em sợ muốn chết, còn tưởng cô xảy ra chuyện gì." Tô Linh xoay người hỏi thăm thân phận người vừa tới.

Đào Yêu Yêu: "Xảy ra chút chuyện, anh Tần về nhà trước, tìm người khác đưa tôi về, đi trang điểm trước đi, đừng làm lỡ thời gian."

Hai ba câu nói chuyện bị bỏ qua, Tô Linh cũng không tiện truy hỏi nữa, đành phải nuốt sự tò mò này vào trong bụng, dù sao sau này vẫn còn cơ hội, chỉ là CP này rốt cuộc không đứng vững được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!