Chương 2: (Vô Đề)

Thời gian quay về mười ngày trước khi khai giảng.

Tại nhà lớn nhà họ Cố.

Dòng nước có độ ấm vừa phải từ vòi hoa sen chảy dọc xuống theo đường cong cơ thể, sự mệt mỏi cả ngày giống như được tẩy rửa, tất cả phiền não đều biến mất. Tạm thời hưởng thụ khoảng thời gian thoải mái này, tính ham chơi của Đào Yêu Yêu nổi lên, cô thổi bọt xà phòng thành bong bóng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thế nhưng khoảng thời gian thoải mái này lại này không kéo dài được lâu, khi cô đang ngâm nga một bài hát thì cửa phòng tắm kêu một tiếng 'cạch', bị mở ra.

Đào Yêu Yêu vô thức nhìn lại, ngay sau đó, cô theo bản năng nhịn không được mà hét lên.

"A." Đào Yêu Yêu sợ hết hồn.

Cô phản ứng lại, lập tức xoay người, lấy hai tay che ngực. Bởi vì đưa lưng về phía người vào, hơn nữa còn có hơi nước, nên cô không thấy rõ mặt người kia. Nhưng khi ngoảnh lại nhìn người kia theo bản năng, Đào Yêu Yêu biết người vừa vào là một người đàn ông rất cao.

"Ồn chết mất." Người nọ nói ra một câu rồi đóng cửa lại.

Đào Yêu Yêu hoảng sợ, nhưng trong lúc hoảng hốt lại thấy giọng người đàn ông này nghe rất êm, còn mang theo mấy phần uể oải, thờ ơ, cô chợt cảm thấy hoang đường vì đã chú ý sai trọng điểm.

Đào Yêu Yêu không dám ngồi đó ngâm mãi nữa, vội vàng xả sạch bọt tắm, lau người rồi khoác áo choàng tắm vào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trước kia cô và mẹ còn ở trong căn nhà nhỏ đơn sơ thì phòng tắm chỉ có tấm rèm ngăn cách, giờ đột ngột phải dọn vào nhà họ Cố ở, nên cô vẫn chưa bỏ được thói quen không khóa cửa phòng tắm, dù sao cô cũng không ngờ rằng sẽ có người tự nhiên mở cửa mà không xin phép như vậy.

Phòng khách rộng lớn không có ai, bác Cố và mẹ đã đi hưởng tuần trăng mật, người giúp việc thì đã ngủ, cả quản gia cũng xin nghỉ. Không phải bác Cố nói hôm nay ở nhà chỉ có cô và dì Lưu sao, tại sao lại có thêm một người?

Rốt cuộc người đàn ông vừa rồi là ai, nếu anh có thể vào đây, chắc chắn là có quan hệ với nhà họ Cố.

Đào Yêu Yêu cúi đầu, cô vừa suy nghĩ vừa đi lên tầng hai, bác Cố đã sắp xếp phòng ngủ cho cô ở tầng hai.

Do quá tập trung vào suy nghĩ của bản thân, nên khi bước được vài bước lên cầu thang thì 'rầm' một tiếng, hình như cô đã đụng phải ai đó.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông đứng trên cầu thang, anh đang khoanh hai tay trước ngực nhìn cô.

Có lẽ cả đời cô cũng không quên được gương mặt của người này. Anh của bây giờ có vẻ đã trưởng thành hơn so với người trong trí nhớ của cô, thậm chí còn có chút tùy ý, đẹp mắt hơn trước.

Mái tóc ngắn, lông mày dày, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt màu hổ phách đang lạnh lùng nhìn cô. Đôi mắt đó cực kỳ xinh đẹp, giống như chứa đầy sao sáng lấp lánh khiến người ta khiếp sợ.

Cái mũi vừa cao vừa thẳng giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, lúc này đôi môi mỏng mím chặt lại, không khó để nhìn ra bây giờ chủ nhân của nó đang không vui.

Nhìn từ góc độ này, đôi chân vốn đã là cực phẩm càng trở nên tuyệt hơn.

Người đàn ông rất cao, lại còn đứng trên cô một bậc thang, tạo sự áp bức rất mạnh.

"Cô nhìn đủ chưa?" Giọng nói của người đàn ông chứa đầy sự không kiên nhẫn.

Lúc này Đào Yêu Yêu mới nhận ra thời gian bản thân đánh giá người ta có hơi dài, nên cô rất ngượng ngùng, lúc đang không biết nên trả lời thế nào thì người nọ lại cất lời.

Anh kề sát người mình vào Đào Yêu Yêu, giọng điệu mang theo chút khinh thường: "Cô bày ra dáng vẻ này để quyến rũ tôi sao? Mẹ quyến rũ ông bố, con gái quyến rũ đứa con trai, quả thật là đôi mẹ con tốt."

Ánh mắt anh tràn đầy sự khinh thường, lời nói ra cũng rất khắc nghiệt.

Miệng Đào Yêu Yêu nhanh hơn não, cô lập tức phản bác: "Tôi không có!"

"Không có? Vậy cô mặc như thế này cho ai xem?" Anh hất cằm ra hiệu với cô.

Đào Yêu Yêu nhìn xuống theo ánh mắt anh, nhận ra do bản thân quá vội vàng nên đã không buộc chặt dây áo choàng tắm, vạt trước lộ ra một khe hở nhỏ, cô không mặc đồ lót nên cảnh xuân mơ hồ hiện ra, cùng với thứ tròn trịa như ẩn như hiện kia. Đào Yêu Yêu vội kéo chặt áo choàng tắm để bọc lấy bản thân lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!