Chương 50: (Vô Đề)

Liễu Vũ sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt trên giường, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ những gì mình học cùng Trương Tịch Nhan học không giống nhau sao?" Lúc cô tu luyện, trong đầu sẽ hiện lên những hình ảnh, giống như dạy học bằng hình chiếu. Còn Trương Tịch Nhan là bằng văn bản sao? Còn có cách đối xử khác nhau như vậy à? Đây là sự khác nhau giữa hàng real và hàng pha ke?

Cô nghĩ đến việc những điều Trương Tịch Nhan học được là từ Lê Vị, còn bản thân là học được từ Hoa Thần Cổ, tức khắc không bình tĩnh nổi. Nếu tu luyện theo hàng pha ke, kia sẽ có bao nhiêu thảm a, rủi luyện thành như Âu Dương Phong* thì làm sao bây giờ. Nói không chừng cô có bệnh tâm thần phân liệt là do học phải công pháp pha ke này đây.

*Âu Dương Phong còn có biệt hiệu là Tây Độc, đây là một nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp Anh Hùng Xạ Điêu của nhà văn Kim Dung. Ông ta một kẻ độc ác, nhiều mưu mô, nhiều lần giao đấu với Quách Tĩnh để đoạt Cửu Âm chân kinh, sau này bị Quách Tĩnh đưa cho một quyển Cửu Âm chân kinh giả, lại bị Hoàng Dung giải thích sai lệch khiến cho ông ta luyện sai phương pháp, tẩu hỏa nhập ma, nhưng vô tình khiến cho võ công của ông ta tăng lên vượt bậc.

Cuối truyện Anh Hùng Xạ Điêu, ông ta bị Hồng Thất Công chọc cho phát điên, đi bằng hai tay, hai chân chổng lên trời, không biết bỏ đi đâu biệt tích. Qua tới bộ truyện Thần Điêu Hiệp Lữ, Âu Dương Phong cũng có xuất hiện, nhưng vẫn điên điên khùng khùng. bạn đọc nào muốn tham khảo thêm thì cứ đọc truyện của nhà văn Kim Dung nhé.

Trương Tịch Nhan tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Liễu Vũ ôm chăn ngồi trên giường, ánh mắt sáng quắc còn mang theo ủy khuất nhìn nàng chằm chằm. Nàng nhanh chóng cảnh giác lên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Vũ chắc chắn không dám dùng sức mạnh cưỡng ép nàng, nàng cũng không có hứng thú với Liễu Vũ, vì thế bình tĩnh leo lên giường. Chăn của nàng bị Liễu Vũ cuộn thành một đoàn ôm trước người, giống như trái banh, nàng đành phải đi đến tủ quần áo lấy ra tấm chăn dự phòng khác.

Liễu Vũ vẻ mặt không vui dài giọng gọi nàng: "Trương Thập Tam." Thanh âm tràn ngập ủy khuất.

Trương Tịch Nhan bị cô dọa sợ run run mấy cái, nói: "Đừng có kêu nữa, tôi không có hứng thú với phụ nữ." Nàng nói xong liền nghe được một tiếng nghẹn ngào, nhìn lại thì thấy Liễu Vũ vùi đầu trong chăn, mơ hồ có tiếng nức nở truyền đến.

Giả bộ? Diễn tinh này lại diễn trò gì đây? Nàng buồn bực đứng nửa ngày, phát hiện tiếng nức nở vẫn không dừng lại, có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng thêm, đành phải tiến lên xem xét, thình lình phát hiện Liễu Vũ đã khóc ướt một góc chăn.

Trương Tịch Nhan đương trường há hốc mồm. Liễu Vũ nếu nháo sự gây chuyện bất kỳ việc gì, nàng đều sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng khóc a? Khó có thể tin được. Cho dù Liễu Vũ sẽ khóc, cũng là trộm khóc mới phải chứ, lúc này vô cùng ủy khóc ngồi khóc cho nàng xem, khổ nhục kế chăng?

Liễu Vũ tức giận kêu lên: "Quá khi dễ người rồi." Cô dùng sức quăng xấp giấy A4 lên trên giường, hỏi: "Dựa vào cái gì chị học là bản real, còn tôi lại học phải bản pha ke?"

Trương Tịch Nhan sửng sốt vài giây, mới đem tư duy chuyển từ "Liễu Vũ muốn rù quến mình, không thành công, lòng tự trọng bị đả kích, khóc" thành "Liễu Vũ học cổ thuật nhưng lại học phải bản pha ke nên mới khóc". Tuy rằng nàng không biết Liễu Vũ là từ nơi nào tham khảo đưa đến kết luận như vậy, nhưng xác thật đáng để khóc một trận nên thân. Nàng lấy một tờ khăn giấy đưa cho Liễu Vũ, nói: "Hiện tại cô còn chưa nhập môn, bắt đầu luyện lại từ đầu là được."

Nàng liếc Liễu Vũ một cái, hỏi ra nghi hoặc của chính mình: "Cô từ đâu mà nhìn ra được bản của tôi là bản real, bản của cô là bản pha ke vậy?"

Liễu Vũ biết gia tộc của Trương Tịch Nhan thật sự có bản lĩnh về phương diện này, vừa vặn cô cũng cần thiết nói ra để nàng giúp cô tham khảo xem luyện sai những chỗ nào, vì thế đem những "hình ảnh" mà cô nhìn thấy được trong đầu mô tả cho Trương Tịch Nhan nghe, còn thuận tay vẽ một bản sơ đồ nhân thể kết cấu. Tuy rằng cô vẽ sơ đồ có chút biến dạng, nhưng nhìn thấy Trương Tịch Nhan xem xong gật gật đầu, nên nghĩ rằng nhiêu đây cũng đủ để Trương Tịch Nhan hiểu rõ.

Trương Tịch Nhan nhìn sơ đồ nhân thể kết cấu, nghĩ thầm: "Nhà cô có tiền như vậy, sao ba mẹ cô không đăng ký cho cô đi học một lớp mỹ thuật thế?" Phàm là có chút năng khiếu hội họa thì sẽ không đem hình người vẽ thành cái củ cải, cô còn dám vẽ ra cho người khác tham khảo, nhân thể tỉ lệ một chút cũng không đúng. Con nít ba tuổi còn vẽ được hình dáng con người, còn cô thì suýt vẽ thành người có ba đầu sáu tay luôn rồi... Nàng thấy Liễu Vũ dùng đôi mắt đỏ hoe vừa mới khóc xong đáng thương nhìn mình, tựa như đang hỏi: "Xem có hiểu không?" Nàng mặt không cảm xúc gật gật đầu, nghĩ thầm trong bụng: "Đoán mò thì phỏng chừng có thể hiểu."

Nàng chờ Liễu Vũ miêu tả xong, xé bỏ tờ giấy mà Liễu Vũ vừa vẽ cho nàng tham khảo, sau đó dựa theo tỉ lệ nhân thể kết cấu chính xác và kinh mạch huyệt vị vẽ lại một lần nữa, phối hợp với Vu Thần bảo điển đem những chỗ quan trọng nhấn mạnh ra tới, hỏi Liễu Vũ: "Cô học chính là cái này à?"

Liễu Vũ cẩn thận xem qua một lượt, đáp: "Đại khái là vậy, không khác nhiều lắm, bất quá không có rõ ràng được như chị vẽ." Cô hỏi: "Tôi học cũng là bản real à?"

Trương Tịch Nhan vẽ thêm những đường kinh mạch mà lúc nãy Liễu Vũ không có vẽ ra, hỏi: "Mấy cái này, có không?"

Liễu Vũ đáp: "Mấy cái chuyện nhỏ này không đáng kể, không có."

Trương Tịch Nhan liếc Liễu Vũ một cái: "Kỳ kinh bát mạch, thiếu một cái, không tàn cũng phế." Nàng nói với Liễu Vũ: "Cái cô học không phải là bản pha ke, mà là bản đơn giản hóa, hoặc cũng có thể là bản tàn khuyết."

Liễu Vũ: "..." Tôi nên vui vẻ hay là nên khóc thêm một hồi nữa? Cô hỏi Trương Tịch Nhan: "Có bản đơn giản đầy đủ không? Bản có phiên dịch ấy, tốt nhất là viết bằng chữ Tống hoặc chữ Khải."

Trương Tịch Nhan nói: "Tôi có thể giúp cô phiên dịch, một chữ mười đồng, ý tôi là tôi sẽ dịch thuật ra."

Liễu Vũ mỉm cười: "Tôi sẽ trả tiền cho chị bằng giá với một văn bản một trăm nghìn chữ." Chị đây có tiền, lòng tự trọng của chị đây đã được bù đắp trở lại! Hừ!

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc nhìn bộ ngực và cặp chân không bị chăn che khuất của Liễu Vũ: "Mặc đồ vô."

Liễu Vũ cười khanh khách dựa sát vào người Trương Tịch Nhan: "Chị không làm cái gì gì sao?" Ánh mắt vũ mị như tơ nhìn Trương Tịch Nhan, câu dẫn: "Tôi trả tiền mời chị làm gì gì tôi cũng được nha." Sau đó tôi sẽ bắt chị phải chịu trách nhiệm!

Trương Tịch Nhan: Bệnh thật sự không nhẹ. Nàng thu dọn những tờ giấy trên giường, giũ chăn nằm xuống rồi nói: "Tôi vừa rồi nói muốn lấy tiền, không phải nói giỡn với cô đâu. Cô đừng nhìn chỉ có mấy nghìn chữ, nhưng bên trong đó bao gồm kỳ kinh bát mạch của thân thể, lục phủ ngũ tạng cùng với 720 huyệt vị, đây chỉ là cơ sở để cô hiểu biết nhân thể kết câu, biết nên tu luyện từ vị trí nào, sử dụng ra làm sao. Trong quá trình tu luyện, còn cần kết hợp với đúng công pháp.

Nếu không có chú giải, đừng nói là lĩnh hội ý nghĩa trong đó, thậm chí còn có thể bỏ qua..." Nàng nói tới đây, giọng nói ngập ngừng: "Kết quả chính là tẩu hỏa nhập ma. Kết cục của tẩu hỏa nhập ma là gì chắc tôi không cần phải giải thích thêm cho cô đi?"

Liễu Vũ hỏi: "Chị đang dọa cho tôi sợ à?"

Trương Tịch Nhan rất là bình tĩnh: "Dù sao thì bản thân tôi cũng đã được chuẩn đoán chính xác rằng không bị tâm thần phân liệt."

Liễu Vũ: Cái đệt! Lại bị thọc kim vào tim! Cô nhẹ nhàng nói: "Còn không phải là vấn đề tiền bạc sao, chị đây trả nổi, nhiều ít gì cũng trả nổi hết. Tiền của tôi, và cả bản thân tôi, đều cho chị hết." Cô vừa nói xong thì thấy Trương Tịch Nhan lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, tức khắc túng quẫn, nói: "Tôi biết rồi, tôi biết rồi, quan hệ không tới mức độ nào đó, thì dù cho tôi có đưa bao nhiêu tiền chị cũng sẽ không giúp tôi phiên dịch viết chú giải."

Cô mơ mộng nghĩ: "Tịch Nhan nhà mình vẫn rất để ý mình nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!