Chương 32: (Vô Đề)

Rạng sáng ngày hôm sau, Trương Tịch Nhan cùng chị dâu đến bệnh đưa cơm sáng cho bệnh nhân.

Lúc nàng đi qua phòng bệnh của mấy tay tiểu nhị, nhìn thấy một đôi vợ chồng già hơn 70 tuổi đang chăm sóc cho một tiểu nhị trong đó, còn có cô bé chừng năm sáu tuổi đứng bên cạnh canh giữ cho người nằm trên giường bệnh. Nàng đem bữa sáng đến cho ba nàng, sau đó đi đến phòng bệnh của tiểu nhị, gõ cửa phòng.

Phòng bệnh này là phòng có ba giường, đang nằm ba tay tiểu nhị, còn có thêm ba người nhà thăm bệnh, sáu người sáu đôi mắt tập trung nhìn về phía nàng, không ai quen biết nàng hết, biểu tình trên mặt họ đều viết: Cô là ai? Có chuyện gì sao?

Trương Tịch Nhan tự giới thiệu: "Tôi là Trương Tịch Nhan, Trương Hi Minh là anh trai của tôi."

Một tay tiểu nhị hừ cười, nói: "Trương gia vừa đổ, con chó con mèo gì cũng chạy ra tới." Anh ta ác thanh ác khí kêu lên: "Cút!"

Trương Tịch Nhan nói tiếp: "Ba của tôi là Trương Trường Thọ." Nhưng nhìn thấy biểu tình của ba tay tiểu nhị kia vẫn là "Cô lừa quỷ sao", sực nhớ ra bản thân mình có thể là người mất tích trong núi còn chưa tìm được, vì thế chỉ đành gọi chị dâu tới, chứng minh nàng không phải là lừa đảo.

Ba tay tiểu nhị lập tức thay đổi thái độ, một ngụm một ngụm gọi: "Cô chủ nhỏ", vội vàng nhận lỗi, có chút ngượng ngùng, còn có chút sợ cô chủ nhỏ mặt lạnh. Ông Trương Trường Thọ đã ngã, tới ông chủ của họ cũng tàn phế, cô chủ nhỏ một mình đi lạc trong núi, mọi người đều cho rằng nàng đã gặp phải chuyện bất trắc, kết quả nàng lại không tổn hại chút lông tóc nào, còn tốt hơn bọn họ rất nhiều. Đây là bản lĩnh, muốn không phục cũng không được.

Những người này đều là những người bán mạng cho anh hai của nàng, Trương Tịch Nhan tự nhiên sẽ đối đãi với họ thật tốt. Những người ngày hôm qua đến gây sự kiếm chuyện cũng đã đề tỉnh cho Trương Tịch Nhan một vấn đề, cần phải đề phòng có người kích động người nhà của những tiểu nhị này đến đây gây chuyện. Nàng đi từng phòng thăm những tiểu nhị khác, để lại số điện thoại của mình cho bọn họ, dặn dò bọn họ có chuyện gì thì gọi ngay cho nàng, sau đó kêu chị dâu đi tìm một khách sạn gần bệnh viện để an bài chỗ ở cho người nhà của tiểu nhị, để bọn họ có nơi dừng chân và ăn uống đầy đủ.

Có y tá đến tìm chị dâu, kêu chị ấy đi đóng viện phí và nhận thuốc uống.

Trương Tịch Nhan lúc này mới biết được thủ tục nằm viện của tất cả mọi người ở đây đều là do chị dâu làm, viện phí cũng là do chị ấy lấy tiền riêng của mình đi đóng. Hơn hai mươi người nằm viện, còn có thêm giáo sư Mã và giáo sư Trình nằm ICU đốt tiền như đốt lá me, hơn nữa những tiểu nhị kia đều bị suy dinh dưỡng và thiếu máu nặng, phải truyền dịch dinh dưỡng và hồng cầu liên tục, chi phí nằm viện một ngày thôi cũng đã tiêu hết tiền chị dâu có được.

Nàng đi tìm Trương Hi Minh đòi tiền, biết thêm một chuyện, bởi vì Trương Hi Minh xảy ra chuyện nên không thể cung cấp đủ hàng hóa như đã thỏa thuận cho đối tác, bị bọn họ khởi tố, tài khoản của công ty và của cá nhân anh ấy đều bị ngân hàng đóng băng. Nàng kiểm tra lại tiền công ty, văn phòng hiện tại có khoảng 10 triệu tệ, còn nhà thuốc là số 0. Nhà cung ứng hàng hóa tới, tìm anh họ đòi tiền hàng.

Trương Tịch Nhan lật lại biên lai mà bọn họ đưa, phát hiện tháng trước và tháng này số lượng nhập hàng vô cùng lớn, gấp mấy lần bình thường. Mấy nhà cung cấp hàng hóa nghe nói Trương Hi Minh xảy ra chuyện, ai cũng bắt đầu nóng nảy, suốt đêm chạy tới ngồi xổm trước công ty, ngồi rình trước cửa nhà của Trương Hi Minh, tra xem Trương Hi Minh có những tài sản nào để gán nợ, làm đơn khởi tố và đóng băng tài sản của anh ấy.

Trương Hi Minh nằm trên giường bệnh, bộ dáng muốn chết không muốn sống, để một cô gái hơn hai mươi tuổi đứng ra giải quyết, mấy nhà cung cấp hàng hóa sắc mặt đều không tốt xíu nào. Con gái con đứa trẻ tuổi như vậy thì có thể giải quyết được cái gì.

Trương Tịch Nhan lật qua hóa đơn mà bọn họ đưa tới, nhanh chóng tính nhẩm số lượng, khiếp sợ hỏi: "Hai tháng thôi mà nhập vào số lượng hàng hóa của ba năm, vậy mà các người cũng giao hàng sao?" Lúc anh hai của nàng báo cáo sổ sách, số lượng một tháng, một quý và một năm bao nhiêu đều có nói rõ, đây là loại công việc ổn định lâu dài, trừ phi có tình huống đột phát, bằng không số lượng nhập hàng mỗi năm đều không hơn kém nhau bao nhiêu.

Mấy nhà cung cấp hàng hóa nghe vậy liền biết vị này không phải là người mù mờ không biết gì cả bị lôi ra cõng nồi, nhiều ít vẫn biết một chút chuyện, sắc mặt bọn họ có chút hòa hoãn lại.

Một nhà cung cấp hàng hóa nói, ông ta cùng Trương gia đã làm ăn với nhau mười mấy năm, ngẫu nhiên cũng sẽ có loại tình huống đặc biệt cần nhiều hàng như vậy, thương hiệu của Trương gia vô cùng đáng tin, sẽ không xảy ra sai lầm gì. Ông ta lại liệt kê ra hơn mười loại dược liệu tương đối hiếm thấy và ít dùng tới, sau đó nói cho nàng rằng đột nhiên có ba năm liên tục lượng dùng vô cùng lớn, thẳng đến tiết Thanh Minh năm nay mới ngừng lại.

Bọn họ chỉ biết cung cấp hàng hóa mà thôi, đâu cần biết ông chủ Trương vì sao phải cần dùng nhiều như vậy đâu chứ.

Trương Tịch Nhan lật qua mấy bản danh sách dược liệu và giá cả, có chút run bần bật. Thuốc tắm mà nàng ngâm mình, không phải là thuốc mà là tiền a. Nàng đưa trả lại một chồng danh sách và hóa đơn thật dày cho bọn họ, nói: "Các người sao chép ra một bản hóa đơn và danh sách hàng hóa của năm nay đưa cho tôi. Còn tiền hàng, lúc trước tính toán như thế nào thì bây giờ cũng như vậy, tiền hàng chúng tôi nợ các người, ngày mai các người đến công ty của chúng tôi, tôi sẽ thanh toán cho các người.

Từ giờ trở đi, trừ bỏ tôi và anh hai của tôi, bất luận người nào đến tìm các người lấy hàng, chúng tôi đều sẽ không trả tiền."

Một nhà cung cấp hàng hóa hỏi: "Trương tiểu thư có thể làm chủ không?"

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng đáp: "Một chút việc nhỏ này thì tôi vẫn có thể làm chủ được."

Việc nhỏ? Công ty của Trương gia đều đã bị dọn không, còn kêu là việc nhỏ? Mấy nhà cung cấp hàng hóa biểu tình khác nhau, nhưng đều có điểm chung là một lời khó nói hết.

Trương Tịch Nhan:??? Thuyền bị hư nhưng mà khung gỗ khung thép vẫn còn đó nha. Việc này nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng nếu nói là nghiêm trọng thì cũng không đến mức đó. Suy cho cùng thì cũng chỉ là bên tiêu thụ và bên mua sắm vật liệu liên hợp với nhau trộm đi hàng hóa mà thôi, nguồn hàng và kỹ thuật sản xuất trung tâm vẫn còn, chỉ cần nhãn hiệu không bị đạp đổ thì dọn dẹp lại một chút mặt tiền cửa hàng là có thể một lần nữa khai trương lại rồi.

Hiện tại anh hai của nàng tài chính quay vòng đã không còn nên không lấy ra tiền, nhưng trong nhà thì có nha. Mấy anh chị nàng đi làm ăn ở ngoài, mỗi năm đều phải gửi tiền biếu về, chuyện làm ăn của hiệu thuốc cũng là một nơi thu được lợi nhuận kếch xù, tất cả tiền đều do bà nội ba nắm giữ kia kìa. Chuyện làm ăn trong gia đình nếu không đủ vốn xoay vòng, nàng chỉ cần tìm bà nội ba lấy tiền là được, không cần phải viết giấy vay nợ.

Nàng gặp mấy nhà cung cấp hàng hóa xong, tự xuất tiền túi mà bản thân dành dụm được đi đóng viện phí, sau đó gọi điện thoại về quê tìm bà nội ba đòi tiền.

Nhà tổ không có tivi cũng không có internet, nhưng vẫn có một cái điện thoại bàn. Ba năm nàng ở lại đó học nghề, bà nội ba vì sợ nàng ăn khổ không được sẽ điện thoại khóc kể với ba nàng nên đem điện thoại khóa vào trong ngăn tủ.

Buổi chiều ba giờ, Trương Tịch Nhan đang trên đường đi đến kho hàng thì nhận được chuyển khoản của bà nội ba.

Hiệu thuốc là một chuỗi cửa hàng, tổng bộ đặt tại Côn Minh, những địa phương khác thì mở chi nhánh, từ tổng bộ thống nhất phân phối hàng hóa. Nàng đi xem kho hàng trước, cổng lớn khép hờ, bên trong chỉ còn lại chút rác rưởi bị vất lung tung, đồ vật trong kho đã bị dọn đi hết, còn có mấy kẻ lang thang đi vào đây phóng đại tiểu tiện. Nàng đi đến công ty, phát hiện cổng lớn đã bị đạp nát, trước cửa còn bị xịt sơn "Công ty rác rưởi mau trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi", bàn ghế ngã chổng chơ trên mặt đất, nơi nơi đều là rác và giấy vụn, thiết bị làm việc và chút đồ vật đáng giá không còn, tới cái đồng hồ treo tường cũng không thấy đâu. Hồ cá vẫn còn, nhưng do lâu ngày chưa thay nước nên cá trong hồ đã chết sạch, nước biến thành màu xanh lục đậm, thành hồ mọc đầy rêu, trong nước cũng có rêu nổi lềnh phềnh.

Nàng tìm quản lý tòa nhà hỏi thăm xem ai đã dọn sạch công ty, quản lý tòa nhà nói rằng: nghe đồn là chủ công ty chết rồi, công ty phá sản, còn thiếu tiền bên cung ứng hàng hóa, thiếu tiền lương công nhân không trả, có rất nhiều người tới quậy phá, không biết là ai đã đem đồ dọn đi hết. Nàng muốn xem camera, nhưng quản lý tòa nhà lại nói với nàng rằng camera chỉ lưu trữ trong vòng bảy ngày, nơi này bị dọn đi đã hơn một tháng, không còn ký lục lưu lại.

Trương Tịch Nhan đi đến cửa hàng chính và các chi nhánh xem qua, phát hiện tất cả đều đóng cửa kín mít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!