Chương 29: (Vô Đề)

Trương Tịch Nhan đi theo phía sau Lê Vị, cảm giác như không đi lâu lắm nhưng đã về đến phía ngoài thôn Hoa Tập.

Lúc này trời chỉ mới rạng sáng, người dân trong thôn Hoa Tập vừa thức dậy, một thôn dân vừa ngáp vừa chui ra khỏi lều, nhìn thấy Liễu Vũ thì sửng sốt một lúc lâu, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại mới quang quác kêu to chạy đến trước mặt Liễu Vũ dập đầu quỳ lạy hành đại lễ, ồn ào tới nỗi khiến những người khác cũng chạy ra tới.

Trương Tịch Nhan nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy Lê Vị đâu, nàng hỏi Liễu Vũ: "Lê Vị rời đi lúc nào vậy?" Nàng nhớ rõ ràng là buổi chiều các nàng bắt đầu rời núi, như thế nào mới nhoáng lên một cái đã đến buổi sáng ngày hôm sau rồi, còn về tới bên ngoài thôn Hoa Tập. Nàng nhớ rõ mới đây các nàng còn đang đứng ở bên trong rừng đào... đại khái chỉ khoảng mười phút trước đi?

Liễu Vũ không thể hiểu được hỏi: "Lê Vị?"

Trương Tịch Nhan:?? Nàng đáp: "Đại Vu Lê Vị, Vu thần Lê Vị."

Liễu Vũ:?? Sao cô nghe không hiểu Trương Tịch Nhan nói gì hết vậy kìa.

Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm biểu tình của Liễu Vũ không chớp mắt, chú ý từng cái phản ứng của cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Vu Thần Lê Vị của bộ lạc Hoa Tế của các cô."

Liễu Vũ hoang mang nhìn Trương Tịch Nhan, nâng tay lên làm động tác miễn lễ với đại tư tế, tộc trưởng và các trưởng lão đang vội vàng chạy tới, vẻ mặt có chút không hiểu kiểu gì đi vào trong thôn. Cô đi mấy bước mới phát hiện Trương Tịch Nhan không đi theo, quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Tịch Nhan đang quật cường đứng tại chỗ nhìn cô. Liễu Vũ không biết cọng dây thần kinh nào trong đầu của Trương Tịch Nhan đáp sai vị trí rồi, đành phải giải thích: "Mỗi thế hệ Vu Thần của bộ lạc Hoa Tế đều lấy tên là Lê Vị, vị Vu Thần cuối cùng đại khái... mất tích ở hơn hai ngàn năm trước, còn nữa, lần cuối cùng mà tôi nhìn thấy cô ấy là lúc Tổ sư gia nhà cô hủy đi đạo tràng của tôi..." Cô dựng lên hai ngón tay, nói: "Thương thế thảm trọng, phải dưỡng thương hơn hai ngàn năm."

Trương Tịch Nhan: "..." Di hoa tiếp mộc*? Lê Vị muốn cho Liễu Vũ biết Trương gia có truyền thừa của bộ lạc Hoa Tế, vì để cho mọi chuyện liền mạch, cho nên đem chỉ Cổ Thần bị Tổ sư gia nhà nàng tiêu diệt vào thời Hán Thuận đế bịa đặt thành cùng một chỉ với Cổ Thần hiện tại đang bám trên người Liễu Vũ? Thủ pháp xử lý thật sự đơn giản thô bạo, mà Liễu Vũ thế nhưng không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn?

Nàng vô lực mắng chửi, sửa miệng hỏi lại Liễu Vũ: "Cô làm sao gặp được tôi?"

*Di hoa tiếp mộc: dời hoa nối cây, là tên của một trong 36 kế mà người Trung Quốc hay đề cập đến. Đây là thủ đoạn vu oán giá họa, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng nên những bằng chứng giả tạo, đánh lừa mọi người.

Liễu Vũ đáp: "Cô té xỉu bên trong chướng khí ở rừng đào." Cô thưởng thức cốt sáo trong tay, nói tiếp: "Ân cứu mạng, cô muốn báo đáp tôi như thế nào đây?"

Trương Tịch Nhan cầm lấy cốt sáo cẩn thận xem xét một phen, nàng có thể xác định cây cốt sáo này chính là cây mà Lê Vị đã dùng. Nàng nói: "Ở trong rừng đào, cô là người đã thổi cốt sáo, vây khốn nhóm người của ba tôi?"

Liễu Vũ mỉm cười: "Yên tâm, bọn họ vẫn còn sống." Cô nhịn không được trêu ghẹo: "Cô nghĩ gì mà tưởng tượng ra nhiều thi cổ như vậy thế?"

Trương Tịch Nhan không còn lời nào để nói. Nàng yên lặng xốc lên cổ áo, lộ ra miệng vết thương trên vai trái được băng bó kín mít, băng vải vẫn là dùng đạo bào của nàng chế thành. Đồ vật trong tay áo đạo bào không thấy đâu nữa, sau đó nàng bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện vai phải của mình treo quai đeo của balo leo núi. Miệng balo bị mở ra, đồ vật nàng mang theo đều ở trong đó, ngay cả hà thủ ô hôm qua nướng không ăn hết cũng được dùng lá cây bọc lại cẩn thận.

Nàng kiểm kê bùa của mình, phát hiện thiếu hai tấm bùa lam.

Nàng nỗ lực hồi tưởng, nhưng không nhớ nổi khuôn mặt của Lê Vị trông như thế nào, chỉ nhớ rõ nàng ấy mặc âu phục sang trọng, đi giày cao gót, mắt cá chân đeo lắc kim cương, cùng ngồi bên dòng suối, cùng nướng gà và hà thủ ô bên lửa trại, cùng nói về chuyện đã xảy ra hơn hai ngàn năm trước, còn dạy cổ thuật cho Liễu Vũ.

Trương Tịch Nhan hiểu rõ, Lê Vị đã bóp méo ký ức của nàng và Liễu Vũ, nhưng tổ tiên nhà nàng từ lúc bắt đầu lập phái vẫn luôn nghiên cứu cách khắc chế Vu Cổ chi đạo, có năng lực chống đỡ nhất định, khiến cho thủ đoạn của Lê Vị có tác dụng không lớn đối với nàng, nàng có thể thực mau tỉnh táo lại.

Trương Tịch Nhan tâm tình có chút phức tạp, lần này nàng vào núi là để tìm kiếm anh họ Trương Hi Minh, cũng tìm Liễu Vũ để tính sổ, không nghĩ tới cuối cùng lại được Liễu Vũ cứu. Nếu không có Liễu Vũ bảo hộ nàng, nàng rất có thể vì việc đi theo dấu chân của Lê Vị, gặp được nàng ấy liền đã lạnh. Lúc sau, nàng giải trừ ảo cảnh, chọc giận Lê Vị, Liễu Vũ lại cứu nàng một lần, ở bên bờ suối, Vô Chi Kỳ xuất hiện tấn công nàng, cũng là Liễu Vũ bảo hộ nàng.

Liễu Vũ hố quá nàng, không chỉ một lần, nhưng cô ấy cứu mạng nàng, cũng không chỉ một lần.

Liễu Vũ bất mãn nhìn Trương Tịch Nhan kiểm kê đồ vật xong xuôi kéo lại khóa kéo, nói: "Còn sợ người khác tham đồ của cô không bằng, chút đồ vật này của cô ai mà thèm."

Trương Tịch Nhan trào phúng cười cười: "Quỷ Da cốt đâu?"

Tình cảnh Quỷ Da tập kích xẹt qua óc Liễu Vũ: Cô và Trương Tịch Nhan ngồi bên dòng suối nghỉ ngơi, hình như hai cô giận dỗi nhau, cô không thoải mái trong bụng nên triệu ra Vô Chi Kỳ đến gây chuyện phiền toái Trương Tịch Nhan một chút, ai ngờ đâu Vô Chi Kỳ lại cào thương bả vai của Trương Tịch Nhan, cô vì tránh cho Trương Tịch Nhan không bị thương nữa nên đem nàng ấy về bên đống lửa trại của cô, lúc sau Quỷ Da xuất hiện đánh lén Trương Tịch Nhan, bị Trương Tịch Nhan dùng kiếm đóng đinh trên mặt đất, lấy bùa lam thiêu hủy. Trương Tịch Nhan sợ quỷ, không dám đi đụng vào quỷ cốt, cô giúp Trương Tịch Nhan rút thanh kiếm ra, ném trả thanh kiếm cho Trương Tịch Nhan, còn mình thì đi thu thập Quỷ Da cốt, sau đó thì sao nhỉ, Quỷ Da cốt ném đi đâu rồi? Làm rớt trên đường hả?

Liễu Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ai mà thèm lấy mấy cục xương đó, báo cái số đi, quay đầu tôi chuyển tiền lại cho cô." Cô nói xong liền xoay người rời đi, đi vài bước lại phát hiện Trương Tịch Nhan không đi theo, cô tức giận quay đầu hỏi: "Gãy chân đi không được hay gì? Có muốn tôi cõng cô luôn không?"

Trương Tịch Nhan bỗng nhiên cảm thấy Liễu Vũ có chút đáng thương, trúng cổ tới nỗi không phân rõ được mình là người hay cổ, còn trúng ảo thuật bị bóp méo ký ức, rõ ràng không phải là người của bộ lạc Hoa Tế, lại bị bắt trở thành thần của bộ lạc Hoa Tế, gánh trên lưng trách nhiệm bảo hộ bộ lạc. Nhưng việc này kết quả tốt nhất chính là như vậy, để cho bí mật mà Lê Vị bảo vệ tiếp tục là bí mật, các nàng nếu lại tiếp tục đi vào trong núi thì sẽ chỉ đi vào vết xe đổ của đám người Hoài Dương Lão Long.

Nếu Lê Vị nguyện ý để cho Liễu Vũ biết thì tự nhiên sẽ để cô ấy biết, nàng ấy không muốn thì thôi, các nàng chỉ là tép riu, không thể trêu vào đại lão.

Trương Tịch Nhan yên lặng đeo balo lên vai phải, xách kiếm lên, đi theo sau Liễu Vũ bước vào thôn Hoa Tập.

Phần lớn nhà ở trong thôn Hoa Tập đều là những túp lều được dựng lên bằng cỏ khô, nhưng riêng thần của bộ lạc Hoa Tế, đại tư tế và các trưởng lão có địa vị cao thì nhà ở sẽ tốt hơn một chút, trong đó điều kiện tốt nhất vẫn là nơi ở của Liễu Vũ, một căn nhà sàn một tầng làm bằng trúc.

Đại khái cư dân ở thành phố đều thích sống trong nhà cao có ban công, nhà sàn của Liễu Vũ cũng vậy, phần cầu thang dẫn lên và ban công chiếm cứ một phần ba căn nhà, phần còn lại là một phòng khách rộng rãi cùng với một phòng ngủ có toilet nhỏ bên trong. Phòng ngủ bài trí cực kỳ đơn giản, một chiếc giường trúc một mét rưỡi, kệ để đồ và cây treo đồ cũng bằng trúc, điểm nhấn có vẻ sang trọng và đại khí nhất chính là thảm trải sàn được làm bằng da thú.

Đến nỗi toilet, còn nhỏ hơn cả toilet ở đạo quan của nàng, đại khái chừng hơn một mét vuông, vừa dùng để đi toilet vừa dùng để tắm rửa, bồn rửa mặt và khăn lông này nọ thì được đặt ở bên ngoài sân phơi, không có phòng bếp, còn đơn giản hơn cả một cái phòng dân túc thuê ở bên ngoài khi đi du lịch bụi. Phòng ở rất sạch sẽ, ở nơi có nhiều độc trùng như thế này, nhưng cái bóng của con muỗi cũng không thấy đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!