Chương 110: (Vô Đề)

Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Kế tiếp đi đâu? Về chỗ ở lúc trước của em à?"

Trương Tịch Nhan quay lại nhìn Liễu Vũ: "Cho em thêm một cơ hội lựa chọn lại, hiện tại chọn tiền vẫn còn kịp."

Liễu Vũ nghiêng nghiêng liếc Trương Tịch Nhan, hỏi: "Thân ái, chị đang muốn đi giết người hay là đi phóng hỏa? Tốt xấu gì hai đứa mình đều có cùng một mục tiêu nha, cùng nhau đối đầu, cùng nhau hợp tác."

Trương Tịch Nhan trong mắt mang theo ý cười nhìn Liễu Vũ: "Thật sự không muốn suy xét lại một chút à?"

Liễu Vũ thúc giục: "Nhanh đọc địa chỉ xem nào."

Trương Tịch Nhan đáp: "Hướng Tây Bắc mà đi."

Liễu Vũ: Phương hướng? Cô nói: "Phạm vị này của chị... hơi có chút rộng à."

Trương Tịch Nhan chỉ chỉ giữa trán: "Cái radar này không có cho tin tức chính xác tuyệt đối, chỉ có thể loáng thoáng cảm ứng được người chúng ta muốn tìm đại khái ở phương hướng nào thôi, cứ theo hướng đó mà tìm, đến càng gần tín hiệu càng mạnh."

Liễu Vũ thật sự khá là tò mò: "Mấy cái cảm ứng này của chị, rốt cuộc là cảm ứng cái gì thế? Tin tức tố à? Hay là chị giống như tháp tín hiệu có thể phóng ra sóng này sóng nọ?"

Trương Tịch Nhan nói: "Em thử một lần là biết liền." Nàng chỉ chỉ ven đường: "Tấp vào lề, cho tôi xuống xe, sau đó em cứ lái xe đi về phía trước, chờ chút nữa quay lại đón tôi."

Liễu Vũ không yên tâm hỏi: "Điện thoại có tín hiệu không?" Có gì còn dễ liên lạc.

Trương Tịch Nhan đáp: "Có, yên tâm đi, không lạc đâu mà sợ." Nàng nhìn bộ dáng e sợ nàng đi đâu mất của Liễu Vũ, đành phải trấn an: "Nếu lạc, cứ đứng chờ tôi ở chỗ bỏ tôi xuống xe."

Lúc này Liễu Vũ mới tấp xe vào lề, cố ý ghi nhớ vị trí, dặn dò thêm: "Em đi một vòng rồi quay lại đón chị liền." Cô đột nhiên nhớ tới chuyện thiếu nhi được nghe kể lúc còn nhỏ, người cha đem con của mình đến rừng rậm, kêu con ở chỗ này chờ mình, sau đó bỏ đi không quay lại. Cô không yên tâm hỏi: "Chị sẽ không bỏ chạy luôn đó chứ?"

Trương Tịch Nhan đẩy cửa xe ra, xuống xe, "phanh" một tiếng đóng cửa lại, vẫy vẫy tay.

Liễu Vũ lưu luyến lái xe đi, không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu xem Trương Tịch Nhan đang đứng trên vỉa hè ven đường, hối hận tại sao lại tò mò như vậy làm chi, làm cho vợ xuống xe luôn rồi. Bỗng nhiên, cảm giác khác thường truyền đến, đánh thẳng vào trái tim, giống như có một lực lượng cường đại đang không ngừng phóng thích ra bên ngoài, nhiếp người tâm phách, làm người ác hàn.

Cô nhìn qua gương chiếu hậu, cảm nhận được cảm giác khác thường kia truyền đến từ nơi mà Trương Tịch Nhan đang đứng trong gió đêm. Rõ ràng hai người các cô càng ngày càng cách xa, xa đến nỗi cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của Trương Tịch Nhan nữa, nhưng vẫn có thể cảm giác được Trương Tịch Nhan đang nhìn chằm chằm cô, phảng phất như Trương Tịch Nhan là con nhện trên tấm mạng nhện, còn cô là con muỗi không cẩn thận lạc vào đó.

Xe vượt qua ngã tư lớn, cô đã không thể nhìn thấy Trương Tịch Nhan, nhưng cô lại tinh tường cảm nhận được Trương Tịch Nhan đang chậm rãi đi về một hướng, tiếng bước chân của nàng truyền vào trong đầu cô còn rõ ràng mãnh liệt hơn cả tiếng giày cao gót đạp trên nền gạch men bên trong tòa nhà văn phòng.

Cô quay đầu xe ở giao lộ, trở lại chỗ lúc nãy Trương Tịch Nhan xuống xe, không tìm được người đâu cả, bên cạnh đó có một cái hẻm nhỏ, cảm giác mãnh liệt nói cho cô biết rằng Trương Tịch Nhan đang ở đầu hẻm bên kia.

Cô lái xe vòng qua đó, cách rất xa liền nhìn thấy Trương Tịch Nhan đứng ven đường, tay đút vào trong túi áo, nhìn cô.

Xe của cô càng đến gần, cảm giác khác thường mà Trương Tịch Nhan phóng xuất ra ngoài càng mờ nhạt, càng yếu đi, chờ cô đến bên cạnh, mới phát hiện bộ dáng của Trương đại lão rõ ràng vô cùng tự nhiên thoải mái nhưng khí thế lại cực mạnh, quanh thân trên dưới còn có dòng khí dũng mãnh xoay chuyển như gió lốc.

Liễu Vũ ngăn chặn nội tâm chấn động và sợ hãi, vỗ tay nịnh hót: "Trương đại lão thiệt trâu bò."

Trương Tịch Nhan mở cửa xe, ngồi lên vị trí ghế phụ rồi đóng cửa lại: "Vừa rồi tôi đem hơi thở ngoại phóng, bởi vậy cho nên vô cùng rõ ràng, em tu luyện cổ thân, khí tán quanh thân rồi dung nhập với Hoa Thần Cổ, cảm giác tồn tại vô cùng thấp, muốn tìm em, thực không dễ dàng. Tu vi càng cao thâm khí cảm càng mạnh, do thể chất và công pháp khác biệt, cho nên những giáo phái khác nhau khí cảm cũng khác nhau.

Cổ tính âm tà, người tu luyện cổ thuật khí tức sẽ nghiêng về âm hàn, còn tu luyện công pháp thuần Đạo gia thì nghiêng về chí dương chí cương, người của Âm Dương đạo phái thì âm dương kiêm tu. Vu Thần Tộc và Thiên Thần Tộc có đặc thù chủng tộc rất rõ ràng, trên người Thiên Thần Tộc sẽ có một cổ dương hỏa nóng rực, càng thêm thuần dương.

Liễu Vũ hơi cân nhắc, nói: "Đại lão, đối phương nếu như không ngoại phóng khí thể giống như chị vừa làm, thì làm sao chị có thể cảm ứng được đối phương?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Người bình thường khi hô hấp thì hệ hô hấp chỉ là đang tiến hành hoạt động theo bản năng, còn người tu hành khi hô hấp sẽ kết hợp với phun nạp, đem năng lượng bay tự do xung quanh hút vào du tẩu dọc theo kinh mạch và khí hải, tiến hành một vòng phun nạp tuần hoàn vô cùng ổn định. Nếu xuất hiện sự không ổn định trong việc phun nạp, thì có nghĩa người đó bị thương nặng hoặc tẩu hỏa nhập nha, làm cho hơi thở hỗn loạn.

Trong quá trình phun nạp ổn định tuần hoàn, tự thân người tu luyện sẽ biến thành một thỏi nam châm, chung quanh hình thành một vùng từ trường nhỏ. Khi ngủ và đả tọa là rõ ràng nhất."

Liễu Vũ: Đại lão, chị thật sự quá trâu bò, em cảm thấy chị có chút đáng sợ rồi đó.

Trương Tịch Nhan theo khí cảm dò tìm một đường, rốt cuộc đến trước cổng lớn phòng làm việc Côn Minh.

Phía bên ngoài đường vào phòng làm việc Côn Minh đã bị kéo dây cảnh giới, treo biển "Đoạn đường đang thi công không phận sự miễn vào".

Liễu Vũ ngừng xe ở ven đường, khuỷu tay gác trên tay lái, chống cằm, dở khóc dở cười liếc Trương Tịch Nhan: "Chị gái, cái radar hướng dẫn này của chị có chút buồn cười nha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!