Liễu Vũ không có tâm tình để ý cậu nhóc gác cổng kia, trong đầu hoàn toàn bị câu nói "không ở lại thế giới này lâu dài" chiếm cứ, cô nhìn Trương Tịch Nhan chằm chằm không chớp mắt, hai tay dùng sức nắm chặt bàn tay của Trương Tịch Nhan, trên mặt mang theo ý cười, ra vẻ thoải mái nói: "Được rồi, em sẽ nỗ lực tu luyện, nhưng chị không thể lặng im không một tiếng động mà đi mất, cho dù lỡ như chị muốn rời đi trước, thì cũng phải nói cho em biết chị đi đâu để em còn biết mà tìm."
Trương Tịch Nhan hơi có chút trầm ngâm, đẩy tóc mái che trên trán, lộ ra vầng trán trắng nõn, nàng triệt hồi ảo thuật che mắt để lộ ra một khe hẹp ở giữa trán: "Nhìn kỹ xem."
Liễu Vũ không rõ Trương Tịch Nhan tại sao lại đột nhiên kêu cô xem cái này, nhưng vẫn làm theo.
Khe hẹp này so với lúc trước hơi lớn hơn một xíu, hình bầu dục thon dài, chính giữa có một vòng xoáy tạo thành tâm nhãn làm cho nó nhìn như con mắt dựng thẳng đứng. Rõ ràng chỉ là một vòng xoáy nho nhỏ nhưng lại làm cho người nhìn cảm thấy vô cùng khủng bố, nhìn lâu thậm chí có loại ảo giác bị hút vào bên trong.
Trương Tịch Nhan dùng ảo thuật che giấu khe hẹp trên trán, phủ lên tóc mái: "Vị trí này gọi là Thiên Mục Huyệt, còn có tên khác là Thiên Nhãn, Thiên Lý Nhãn, nổi tiếng nhất chính là Nhị Lang Thần có con mắt thứ ba, trên thực tế Thiên Nhãn không hề giống với hai con mắt bình thường của chúng ta chút nào. Nó càng giống với một bình chứa năng lượng hơn, tuy nhỏ nhưng nó có thể áp súc một lượng năng lượng vô cùng lớn, bình năng lượng này còn có thể thu được tin tức về những nguồn năng lượng bị phân tán ra các nơi hoặc đang ở một nơi xa nào đó, giống như cảm ứng từ trường vậy, em có hiểu được không?"
Liễu Vũ nghe xong, đáp: "Chị cứ nói tiếp đi."
Trương Tịch Nhan nói: "Nó có hai tác dụng chủ yếu, một là làm công cụ tìm kiếm, chính là tìm tòi và bắt giữ tin tức, hai là làm vật chứa nguồn năng lượng, bao gồm chuyển hóa năng lượng thành lực lượng công kích. Đại khái chính là đài radar vừa có khả năng thu thập thông tin vừa có khả năng công kích. Thế giới này không phải chỉ rộng lớn như hai mắt thường của chúng ta nhìn thấy, tựa như người của Âm Dương Đạo đến giờ Tý sẽ nhảy vào giếng Âm Dương xuống địa phủ, hay giống như nơi mà Lê Vị và Ô Huyền muốn quay về thì phải vượt qua Bất Chu Sơn* trong truyền thuyết mới có thể đến được, những nơi này đều là nơi mà người thường không có cách nào đến được, đó là đường lui của chúng ta, thậm chí có thể dùng như sát chiêu để dụ Canh Thần ra, nhưng trước mắt còn chưa dùng được."
Liễu Vũ giận dữ nghĩ: Thần mẹ nó chứ radar!
Cho dù cô có học ngu thì cũng biết thứ trên trán của Trương Tịch Nhan không hề đơn giản chút nào, cũng hiểu rõ ý Trương Tịch Nhan muốn nói, nếu không lo mà tu luyện cho tốt, thì dù nàng có nói cho cô biết nàng đi nơi nào, cô cũng không có cách đi tìm, không có người hướng dẫn, đi kiểu gì cho tới được Bất Chu Sơn đã sụp đổ trong truyền thuyết kia chứ? Cô hỏi: "Trụ trời Bất Chu Sơn đã bị đâm sập, nhưng hẳn là còn vết tích của chỗ sập, ở đâu thế?"
Lỡ như không đuổi theo kịp, biết được chỗ cần đến, tới lúc đó nghĩ biện pháp chắc cũng được.
*Bất Chu Sơn (núi Bất Chu): là dãy núi trong truyền thuyết của TQ. Theo căn cứ tài liệu huyền sử ghi chép cho rằng Bất Chu Sơn là dãy núi nằm ở phía tây Côn Luân. Đường vào núi Bất Chu chỉ mở ra vào lúc trăng tròn hằng tháng. Ban đầu gọi là Chu Sơn, là ngọn núi của tuần hoàn Chu Thiên, sau khi bị đâm gãy mới gọi là Bất Chu Sơn. Núi Bất Chu gắn liền với truyền thuyết thủy thần Cộng Công làm phản đem quân thiên ma đánh thiên giới.
Hỏa thần Chúc Dung bèn đem quân ra đánh, cuối cùng đã dẹp được loạn tặc. Cộng Công đã bị Chúc Dung đánh bại, Cộng Công tức giận đụng vào vách núi Bất Chu ở phía tây. Núi này vốn là một cây trụ chống trời, đã bị Cộng Công húc làm gãy. Núi Bất Chu sụp đổ cũng làm đứt đoạn con đường đi đến các thế giới khác, cũng làm cho những thần linh, yêu quái, và những sinh vật từ thế giới khác đến thế giới của loài người hiện tại không thể quay về thế giới của mình nữa. (Những thông tin trên được mình tổng hợp dựa trên các nguồn khác nhau như Wikipedia và Giải Mã Thần Thoại của Lý Đạo Chân. Các đạo hữu nếu thấy thú vị có thể tìm hiểu thêm chuyện về Bất Chu Sơn và các thế giới khác qua bài viết Giải Mã Thần Thoại phần 7 có tên Tuyệt Địa Thông Thiên nhé.)
Trương Tịch Nhan nói: "Em leo xuống khỏi người tôi đi, tôi kể từ từ cho em nghe."
Liễu Vũ cong môi cười, giơ hai tay lên ôm cổ Trương Tịch Nhan: "Chị nói đi, em nghe."
Thiệt đúng là không biết xấu hổ là gì mà.
Trương Tịch Nhan nỗ lực ngửa người ra sau ý đồ kéo ra khoảng cách, nhưng ghế sofa không lớn, nàng vừa ngửa người, khoảng cách không thấy kéo ra chút nào, ngược lại đầu lại ngẩng lên, tư thế tức khắc biến thành lời mời ái muội.
Liễu Vũ tất nhiên ngay lập tức hiểu sai, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả mấy cô minh tinh đã trang điểm kỹ càng, tim đập như trống chầu, ma xui quỷ khiến kề sát lại gần, ý đồ cho môi mình chạm vào môi Trương Tịch Nhan, nhưng nửa đường lại bị lòng bàn tay của Trương Tịch Nhan chặn lại. Cô chớp chớp mắt, hồn phách vừa bị câu mất một lần nữa bay về đoàn tụ với thân thể, có chút ngượng ngùng cười cười: "Khụ khụ, tự chủ hơi kém một chút."
Tiếp tục nắm chặt tay Trương Tịch Nhan, vẫn như cũ ngồi quỳ trên đùi Trương Tịch Nhan, kiên quyết không xuống dưới.
Trương Tịch Nhan vô cùng bất đắc dĩ, đành phải chế trụ ngược lại tay của Liễu Vũ, không cho cô lại làm bậy, sau đó tiếp tục kể truyền thuyết cổ xưa về Bất Chu Sơn.
"Bất Chu có nghĩa là không chu toàn, không hoàn chỉnh, Bất Chu Sơn có nghĩa là ngọn núi không hoàn chỉnh. Truyền thuyết được truyền bá rộng rãi nhất là do Hoài Nam Vương thời kỳ Tây Hán mời sư khách biên soạn lại thành quyển "Hoài Nam Tử
- Thiên Văn Huấn", trong đó viết rằng Cộng Công vì tranh đế với Chuyên Húc bị thua, tức giận đâm sụp Bất Chu Sơn. Trụ trời gãy, đứt đường thông giữa trời và đất.
Trời phía Tây Bắc sụp xuống, đất phía Đông Nam nghiêng đổ, trên trời thủng một lỗ lớn, dưới đất hồng thủy dâng trào."
"Truyền thuyết này được ghi lại hơn 2000 năm trước, sau sự kiện Bất Chu Sơn sụp đổ hơn 3000 năm, nó còn đề cập đến việc người xưa xem trời là tròn đất là vuông, trời giống như cái lồng úp ở trên đầu, đất là từng ô vuông như bàn cờ, dựa theo tính chân thật tới nói, chỉ có thể xác định một chuyện là Bất Chu Sơn đã sụp. Nhưng rốt cuộc tại sao Bất Chu Sơn sụp và vị trí chính xác của nó ở đâu, thì dựa vào các ghi chép và văn hiến của quốc gia chúng ta cũng rất khó xác định được."
Trương Tịch Nhan nhếch cằm hướng về phía bàn làm việc: "Em đi lấy giấy bút tới đây đi."
Liễu Vũ không muốn đứng dậy, nhưng việc mà Trương học bá phải dùng tới giấy bút để giảng giải thì hiển nhiên vô cùng trọng yếu. Trọng yếu tới nỗi, nếu cô không nắm giữ cho chắc, nói không chừng vợ vừa cua tới tay đã vội bay mất, cô nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài kêu thư ký tìm cho mình một cuốn sổ ghi chú cứng cáp, hai tay cầm lấy đưa cho Trương Tịch Nhan, ngoan ngoãn giống hệt như một học sinh tốt hiếu học.
Trương Tịch Nhan mở sổ ghi chú ra, trước tiên vẽ một hình tròn, mũi tên chỉ ra ngoài chú thích: Trái đất (Nhân giới).
Nàng viết thêm ở hàng trên cùng dòng chữ "Đa vũ trụ và dị thứ nguyên giới".
Liễu Vũ hít một ngụm khí lạnh, sợ tới mức ngừng thở, nghĩ thầm: Chị gái, chị kéo chủ đề có chút xa rồi đó.
Trương Tịch Nhan lại nhanh chóng vẽ hình dạng một ngọn núi, mũi tên chỉ ra ngoài chú thích: Bất Chu Sơn.
Tiếp đó nàng vẽ thêm bên dưới Bất Chu Sơn chín cây trụ và bốn sợi dây thừng, ghi chú là: Trụ trời, địa thừng. (Trụ trời, cây cột chống đỡ trời và đất. Địa thừng, sợi dây thừng gắn kết đại địa. Chú thích: đây là truyền thuyết đời sau biên soạn)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!