Chương 8: (Vô Đề)

Lam Tư trầm giọng bảo mọi người ra ngoài . Sau khi mọi người ra ngoài hết , anh có vẻ thần bí nói :"có muốn biết tin tức của Mộc Ly Tâm không ?".

Tùy Tâm bên này nghe thấy tên Ly Tâm liền cao hứng -muốn chứ !.

Lam Tư đi lại một cái bàn , kéo ngăn tận cùng của cái bàn ra , lấy ra một khẩu súng ngắn đưa cho Tùy Tâm"ở Châu Phi có một mỏ kim cương đen , nhưng tiếc là đã bị *Huyết Phong chiếm mất". Lam Tư chậm rãi nói rồi nhìn về phía Tùy Tâm . Lúc này ánh mắt anh rất mê hoặc làm tim Tùy Tâm không khỏi loạn lên một nhịp .

Sao lại có người đàn ông đẹp như tạc tượng vậy .

* Huyết Phong : gia tộc có lịch sử lâu đời trong thương trường kim cương .

Tùy Tâm hiểu ý Lam Tư , cô nói tiếp -

"ý anh là , đi cướp ?". "theo thuật ngữ của tôi là cướp , theo thuật ngữ của cô là trộm !". Anh nói ."chẳng phải giống nhau sao ?". Tùy Tâm liếc xéo anh."không giống . Tôi đi cướp đường hoàng , còn cô trộm lén lút".

Lúc này anh nói trúng tim đen Tùy Tâm , cô cũng không cãi mà ngược lại chống đối lại ánh mắt anh ."sao tôi phải đi cướp ?". Sao người đi cướp phải là cô ?

Lam Tư cười có vẻ khinh thường nhìn Tùy Tâm -

"tôi đâu phải bảo cô đi cướp , tôi bảo cô cùng đi . Một mình cô mà cướp được mỏ kim cương đó sao ?"

-anh ..... Cô liếc xéo .

"được rồi , chuẩn bị đi , hai ngày nữa xuất phát". Anh đi ra khỏi phòng , chỉ nghe lại được âm thanh xót lại ngoài cánh cửa .

-----

Hai ngày sau , tại Châu Phi.

Bước xuống trực thăng , Tùy Tâm hôm nay tâm trạng cũng không tồi , bộ quần áo trên người sặc sỡ giống là đi du lịch hơn là đi làm nhiệm vụ .

Đeo cặp kính mát , nheo mắt nhìn lên bầu trời nắng chói lòa , cô cảm thán -

"mình mà đến nơi này vài lần nữa là đen như kim cương đen luôn mất !".

Lúc này Lam Tư từ trực thăng đi xuống , nghe được câu nói nhảm nhí của cô , anh liền bật cười . Hôm nay nắng gắt , mà trực thăng lại đậu ngược nắng , Lam Tư bước xuống nở nụ cười giống như vị thần hy lạp lâu năm xuất thế .

Tùy Tâm nhìn mà ngất ngay , hóa ra lão đại cũng có thể đẹp trai đến mức độ đó , sao đó giờ Tùy Tâm cô không nhìn ra nhỉ ?

Tùy Tâm cô bây giờ đột nhiên muốn đi cạnh Lam Tư , bởi vì Lam Tư đi đến đâu cũng được mọi người cuối đầu cung kính . Đi cạnh anh giống như đi cạnh vị vua của thiên hạ .

Một đoàn người đi về phía Nam , đi một lúc thì thấy được một căn nhà cũng khá lớn , phải nói là giống đặc khu của quân lính hơn . Bên ngoài nhà có rất nhiều cái lều trại lớn .

Bước vào cổng , có một người đàn ông Châu Phi đến cung kính chào Lam Tư .

Họ nói cái gì không biết mà Tùy Tâm thấy Lam Tư gật đầu , người đàn ông Châu Phi kia liền đi mất .

Lam Đàm và Ảnh bước lên nói -

"lão đại , chúng tôi đi nghỉ trước". Lam Tư gật đầu , mọi người bắt đầu tan ra đi vào lều trại .

Tùy Tâm đứng đó nhìn một lúc rồi đưa ra câu hỏi , họ ngủ như vậy lỡ muỗi đốt thì sao ? Ủa rồi không ăn uống gì hả ? Bay hơn nửa ngày rồi ?

Muốn hỏi nhưng cũng lười hỏi , ở đây không ai đề cập đến ăn uống , không lẽ Tùy Tâm cô mặt dày đi hỏi sao ? Thôi , nhịn đêm nay chắc cũng không chết .

Tùy Tâm đảo mắt một vòng tìm cái lều nào trống để vào .

Lam Tư thấy cô cứ ngó nghiêng ngó dọc , anh đi lại cắt tầm nhìn của cô . "cô đang nhìn cái gì vậy ?". "thì kiếm cái lều nào trống rồi vô". Cô tiếp tục ngó nghiêng .

Lam Tư không nói không rằng kéo cô vào nhà . Mở cửa phòng , anh đẩy cô vào ."đau , nhẹ tay một chút không được à ?". Cô xoa xoa cái tay rồi liếc xéo anh ."thu cái ánh mắt đó của cô lại , tôi là còn thấy thì sẽ móc mắt cô đấy !". Lam Tư lạnh lùng nói .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!