Sau khi câu nói của Ngụy Chấp kết thúc , không gian căn phòng rơi vào tĩnh lặng .
Tùy Tâm cảm thấy tâm trạng mình sau khi nghe câu nói ấy càng tệ . Bản thân cô cũng không bao giờ có thể ngờ rằng mình lại quan trọng với Lam Tư như vậy .
Cảm giác như không giúp gì được cho Lam Tư anh mà ngược lại làm anh bị nguy hiểm , làm anh có thêm một điểm trí mạng .
Tùy Tâm tay vẫn nắm tay Lam Tư , tâm trạng ủ rũ nói . "đáng ra tôi không nên xuất hiện đúng không ?".
Ngụy Chấp lắc đầu . -
"không phải lỗi của cô . Lão đại vốn là như vậy , thứ lão đại thích thì sẽ chiếm lấy , dù thứ đó có thể làm bị thương mình".
Tùy Tâm lại lắc đầu hốc mắt cô đã đỏ và rơi những giọt nước mắt trên tay của Lam Tư . "là tôi , vốn là do tôi xuất hiện nên Lam Tư mới như vậy . Nếu như , nếu như tôi biến mất , có phải lão đại sẽ khôi phục bộ dáng uy nghiêm trước kia không . Ngang nhiên xông pha ngang dọc chẳng sợ điều gì . Cũng chẳng sợ sẽ có điểm trí mạng".
Ngụy Chấp bật cười , tiếng cười của anh trầm thấp nhẹ nhàng . "cô sẽ không bao giờ thoát khỏi lão đại được , cho dù cô trốn tới tận cùng của trái đất".
Nói rồi Ngụy Chấp đứng lên ra khỏi phòng để lại Tùy Tâm ở lại với Lam Tư .
Đồng hồ từng giây từng phút trôi qua , sự lo lắng của Tùy Tâm cũng không giảm đi bớt . Cho đến khi Lam Tư dần tỉnh lại .
"khóc gì chứ , anh không sao".
Lam Tư vừa mở mắt đã cảm thấy tay mình ẩm ướt , mà Tùy Tâm đang úp mặt vào đó từng chút nỉ non .
Tùy Tâm ngẩng mặt lên , chạm phải ánh mắt Lam Tư , cô bật khóc thật lớn .
Lam Tư vừa tỉnh lại đã thấy Tùy Tâm khóc thương thảm như vậy , anh khó khăn ngồi dậy dựa vào giường rồi kéo cô ôm vào lòng ."nói anh nghe , sao lại khóc".
Lam Tư dịu dàng hôn lên mái tóc đen mượt của Tùy Tâm , tay anh vẫn nắm chặt tay cô .
Tùy Tâm thút thít cuối cùng cũng nói được lời trong lòng -
"là vì em anh mới gặp nguy hiểm , đáng ra em không nên xuất hiện trước mặt anh , em xin lỗi".
Mỗi chữ mà Tùy Tâm cô nói đều nặng như một tản đá lăng trì trái tim của Lam Tư , anh cười nói cô ngốc rồi nâng cằm cô lên dâng một nụ hôn nhẹ nhàng như chiếc lông vũ lướt trên mặt nước . "không phải lỗi của em , chỉ là do anh sơ ý một chút thôi , ngoan nào".
----------
Tối nay trăng lên cao và tròn , có một vì sao quanh nó rất sáng . Hôm nay ánh trăng không cô đơn .
Lam Tư sau khi được Ngụy Chấp thay thuốc trên vết thương thì đã ngồi vào bàn làm việc xử lí một số hồ sơ .
Tùy Tâm hôm nay lại rất chủ động mượn nhà bếp để thể hiện tài nấu ăn . Sau khi vật lộn với chiếc chảo và những nguyên liệu thì món ăn của cô cũng ra đời .
Cốc cốc
-vào đi.
Tùy Tâm háo hức đem thành quả bận rộn của mình nãy giờ đưa lên cho Lam Tư .
Lam Tư nhìn mấy món ăn trên khai mà mỉm cười ấm áp . Những món ăn rất bắt mắt đủ loại màu sắc .
Tùy Tâm nhiệt tình múc một chén canh cho Lam Tư , còn tận tình đút lên miệng cho anh ."thế nào , ngon không ?". Tùy Tâm cực kì cao hứng với món canh của mình .
Lam Tư vừa húp xong một muỗng canh , cũng không thấy sắc mặt anh có thái độ gì , chỉ thấy anh khen lấy khen để -ngon lắm.
Anh cười cười như một chàng ngốc .
-ngon đến vậy à ?. Tùy Tâm rạng rỡ húp một muỗng canh thì .....-
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!