Chương 1: Mở đầu

Tiếng súng giòn giã vang liên tục trong đêm , bầu không khí xung quanh ngập tràn mùi thuốc súng . Một người đàn ông máu me đầy người đang cố gắng cầm cự quỳ xuống cầu xin -

"Lam lão đại , xin ngài tha cho tôi , tôi là bị ép buộc ! Có một người đưa số tiền lớn cho tôi , buộc tôi phải phá hủy căn hầm chế tạo thuốc".

Trên con tàu to lớn , người đàn ông cao to đang đứng dựa vào lang cang , gió biển ào ạc làm tóc và áo vest cũng chuyển động . Người đang ông mang vẻ đẹp tuyệt mỹ , ánh mắt sắc bén và nụ cười mê hoặc khiến người khác phải sùng bái ngước nhìn .

Là anh

- Lam Tư .

Lam Tư quay lưng về phía người đàn ông đó , ánh trăng dịu dàng sáng chói chiếu xuống gương mặt đẹp mê hoặc lòng người .

Khẽ nở nụ cười , tiếng gió biển rất lớn chỉ nghe được âm thanh nhỏ nhẹ còn xót lại của Lam Tư -ra tay.

Người đàn ông kia hoảng sợ , biết mình sẽ không sống nổi , anh ta bắt đầu không kiêng nể :"ngày nào Tề Mặc còn tồn tại , mày sẽ không làm bá chủ hắc đạo đâu !".

Người đàn ông này cứ tưởng như thế có thể khiêu khích được Lam Tư , nhưng anh ta đã lầm . Ngược lại Lam Tư còn thong dong cười phớt tay ra lệnh .

Một tiếng súng ngắn gọn ngang đầu người đàn ông phá xuyên bầu trời đêm êm ả .

-----

Hôm nay trời đẹp lạ thường , ngoài cửa sổ tiếng chim kêu ríu rích .

Tùy Tâm từ từ mở mắt , nhìn lên trần nhà hồi lâu cô mới thực sự tỉnh ngủ . Bật ngồi dậy nhìn đồng hồ đã điểm đúng 8h .

Lâu rồi Tùy Tâm mới ngủ một giấc sâu và ngon như vậy , đột nhiên kí ức cũ lại ùa về .

Đáng ra cô và Ly Tâm có thể trốn thoát trong lúc trộm miếng ngọc bội thời Tây Chu , không hiểu sao lúc đó Ly Tâm lại chậm như vậy , nếu không bây giờ có thể đoàn tựu với nhau rồi , chứ không phải bây giờ mỗi người một nơi như vậy .

Nhiều tháng nay , Tùy Tâm cô đã tìm Ly Tâm , nhưng mãi vẫn không có tung tích . New York này cũng quá rộng lớn , người lại đông đến vậy , thật sự làm khó một cô gái bé bỏng như cô .

Hồi tưởng ít phút , Tùy Tâm đứng lên đi vào nhà vệ sinh , một lát xong thì xuống nhà dưới .

Nhìn lại căn nhà của Tùy Tâm , thật có lúc cô tự chửi cái cuộc sống khốn khiếp này . Nếu còn ở Tổ chức , ít nhất còn có chỗ ăn chỗ mặc rộng rãi thoải mái .

Đâu giống như bây giờ phải trốn chui trốn nhủi ở chỗ khỉ ho cò gáy này .

Tùy Tâm suy nghĩ đến đây xong lại thấy tức , cô đạp chiếc ghế kế bên mình rồi quát lớn -

"khốn khiếp , người của Tề Gia làm gì mà cứ truy đuổi mình hoài thế , chỉ là miếng ngọc bội nhỏ nhoi , chẳng lẽ họ không mua nổi cái khác sao?".

Đau thật chứ , vừa đạp cái ghế xong , Tùy Tâm ôm lấy chân ngồi xuống thầm trách trời đất .

Cánh cửa lúc này có người mở ra , Hàn Minh Hạo bước vào trong tay cầm theo một hai cái túi .

Tùy Tâm đứng lên , tùy tiện văng ra hai chữ -mời ngồi.

Hàn Minh Hạo không giận mà còn mỉm cười đi lại bàn , đem từ túi ra hai ly cà phê và hai cái hamburger . Nhìn thấy thức ăn cô liền vui vẻ, về điểm này cô rất giống với Ly Tâm .

Tùy Tâm sáng mắt lên , liền nở nụ cười lấy lòng -

"anh vất vả rồi , để tôi , anh ngồi đi".

Từ lúc chạy thoát khỏi Tề Gia , Tùy Tâm bị thương cũng khá nặng , cô đã chạy được khá xa nhưng đã ngất ở gốc cây ven đường , may mắn là hôm đó Hàn Minh Hạo có láy xe ngang đường đó .

Thấy cô gái ngất ở gốc cây , trên người chằn chịt vết thương lớn nhỏ , xót lòng , anh đã đem cô về nhà . Không lâu sau , anh thường xuyên đi công tác , còn Tùy Tâm cô thì thường xuyên đi ra ngoài tìm Ly Tâm nên Hàn Minh Hạo đã mua một căn nhà ở ngoại ô New York cho cô ở , để cô thoải mái sinh hoạt hơn .

Tùy Tâm cũng không muốn mang ơn ai bao giờ , sau khi tra hỏi thì biết Hàn Minh Hạo anh rất thích nước hoa . Nên cô đã xung phong làm người điều chế nước hoa cho anh để cảm tạ việc anh đã cứu cô .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!