Dù không tham gia kỳ thi đại học, nhưng thành tích kiểm tra chất lượng trước đó và điểm thi cuối kỳ của tôi đều không tệ.
Giáo viên chủ nhiệm chủ động tìm đến tôi. Một mặt nói có thể miễn học phí cho tôi, mặt khác còn đề nghị tài trợ tiền sinh hoạt.
Tôi từ chối, nhờ thầy cô dành phần đó cho những người thực sự cần.
Khi họ hỏi tôi sống kiểu gì, tôi liền bịa ra chuyện trúng vé số cào được 100.000 tệ.
Bởi vì nếu nói đến cổ phiếu thì chắc chắn sẽ phải giải thích lằng nhằng thêm rất nhiều.
Thầy cô cảm động trước hành động của tôi, còn dặn tôi giữ kín chuyện "trúng số", vì chuyện xảy ra trong kỳ thi đại học ai cũng đã nghe phong thanh.
Cuối cùng tôi được miễn học phí, còn phần hỗ trợ sinh hoạt thì trao lại cho một bạn khác có hoàn cảnh khó khăn hơn.
Vừa mới khai giảng, tôi đã gặp lại Tạ Yến Lễ trong lớp học mới.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, gặp nhau là bốc hỏa.
Hắn đi thẳng đến chỗ tôi, gõ lên bàn:
"Ra ngoài, tôi có chuyện muốn nói."
"Tại sao? Anh bảo tôi ra là tôi phải ra à?" – Tôi lườm hắn một cái rõ dài.
"Được, nếu cô không sợ mất mặt thì tôi nói luôn tại đây cũng được. Cô là con gái, mà lại hại một cô gái khác mang tiếng xấu, lương tâm cô không cắn rứt à?"
"Tại sao tôi phải cắn rứt? Chỉ vì nói ra sự thật à?"
"Người cướp tổ chim nhà người khác thì không thấy xấu hổ. Nửa đêm phá giấc ngủ của học sinh chuẩn bị thi đại học thì không thấy xấu hổ."
"Lợi dụng đủ đường mà không biết ngượng thì không thấy xấu hổ. Mà người sống tử tế thì lại phải xấu hổ? Thật xui xẻo khi phải học chung lớp với thể loại như anh!"
Người lên tiếng là bạn cùng bàn của tôi Trần Khê, một cô gái nhỏ nhắn, đáng yêu. Có lẽ không giỏi cãi nhau nên mặt cô ấy đỏ bừng sau khi nói xong.
Hình tượng của Tạ Yến Lễ trước giờ là đẹp trai, lễ độ, học giỏi. Chưa từng ai dám châm chọc hắn như vậy.
Hắn cứng họng, tức đến mức đá đổ bàn học bên cạnh.
Sau đó quay người bước ra khỏi lớp.
Ngay lúc ấy, chủ nhân chiếc bàn đi vệ sinh về, quát lớn:
"Má! Ai vô học mà vô văn hóa vậy? Làm đổ đồ lên bàn của người ta mà không biết đỡ lên!"
Tạ Yến Lễ khựng lại giữa cửa. Quay lại thì mất mặt, không quay lại thì càng mất mặt. Cuối cùng chỉ còn cách... cắm đầu chạy luôn.
Tôi và Trần Khê cùng nhau nhặt lại sách vở.
Cô ấy không nhịn được thì thào:
"Nhìn xem ai chạy nhanh hơn, người đó đúng là người có tật giật mình!"
Năm học lại này, cuộc sống của tôi thật ra khá bình thường. Tôi không quá phô trương. Có thể do bản tính thận trọng, tôi sợ khoe mẽ sẽ bị người xấu để ý, mà tôi thì chỉ có một mình, không có khả năng tự bảo vệ.
Vì thế, thậm chí có thời gian các bạn trong lớp còn tưởng tôi rất nghèo.
Mỗi lần tan học lại có người chia cho tôi ít đồ ăn vặt.
Những ai chọn học lại thường là con cái nhà bình thường, thi đại học đối với họ không chỉ là bước ngoặt mà có lẽ là con đường duy nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!