Bố tôi hoảng hốt chạy xuống:
"Y Y! Con sao rồi? Có sao không?"
Tôi nhìn họ bằng ánh mắt lạnh tanh, rồi bật cười:
"Chưa c.h.ế. t đâu… Bố mẹ phải cố thêm nhé!"
Tiếng động khiến hàng xóm kéo nhau ra xem.
Tôi được một bác hàng xóm tốt bụng đưa đi bệnh viện.
Cảnh tượng hỗn loạn, tiếng người qua lại, có cả tiếng chỉ trích bố mẹ tôi, có tiếng bố tôi biện hộ, còn mẹ tôi vì bị nói mà nổi điên đóng sập cửa lại.
Tôi chẳng thấy gì, đầu óc trống rỗng.
Máu từ chân chảy mãi không ngừng, đầu tôi ngày càng choáng váng.
Mãi đến khi vào bệnh viện, bác sĩ xử lý vết thương, đụng đến chỗ đó khiến tôi đau nhói mới thật sự tỉnh táo lại.
Cũng không hẳn là chuyện xấu.
Ít nhất… thiếu mất một môn thi rồi, thì mấy môn sau khỏi đi nữa.
Tôi cũng không cần phải tự tìm lý do cho bản thân tại sao thi đại học lần này lại tệ đến vậy.
Còn có một chuyện tốt hơn nữa: người bỏ thi không chỉ mình tôi Tạ Yến Lễ cũng không đi thi môn Văn.
Anh ta ôm một bó hoa hướng dương to tướng trộn với hoa baby trắng, đến sân bay tiễn biệt Kỷ Tang Ninh.
Sau đó còn làm màu đăng một dòng trạng thái:
"Cậu hỏi tôi làm như vậy có đáng hay không, nhưng cậu từ lâu đã là tất cả của tôi."
Kèm theo là một bức ảnh hoa và bóng lưng của Kỷ Tang Ninh ở sân bay, cùng với hình ảnh lấy trên mạng về ngôn ngữ loài hoa của hoa baby trắng – "tình yêu lặng lẽ bảo vệ".
Huhu, cảm động thật đấy. Cảm động đến mức trưa nay tôi ở bệnh viện ăn thêm hẳn một cái đùi gà.
Trời ơi! Tôi chỉ sợ hai người họ không đủ yêu nhau thôi!
Vì bị thương phải nằm viện, những môn thi sau của kỳ thi đại học tôi đều không dự thi.
Phóng viên từng phỏng vấn tôi trước đó biết chuyện, lại đến phỏng vấn lần nữa.
Trước ống kính, tôi vừa khóc vừa nói:
"Tôi cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này… tôi thực sự đã chuẩn bị rất lâu rồi…"
Bản phỏng vấn dài, lại thêm lời xác nhận từ hàng xóm xung quanh.
Bố mẹ tôi hoàn toàn "nổi tiếng" khắp thành phố.
Mẹ tôi giận điên, gọi điện hỏi rốt cuộc tôi muốn gì.
Giờ đây, bà đi đâu cùng bố tôi cũng bị người ta chỉ trỏ. Bố tôi người xưa nay luôn yếu thế cũng hiếm khi nổi giận với bà.
Tôi chỉ cười, nhẹ nhàng nói:
"Phải là con hỏi mẹ mới đúng chứ. Mẹ còn muốn gì nữa? Muốn mạng của con thật à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!