Chương 3: (Vô Đề)

[Tôi là bố anh chắc? Anh hỏi là tôi phải trả lời à?]

- Tôi nhắn tin trả lời

Lập tức, anh ta gọi điện tới.

"Chu Chỉ Y." – tên tôi bị anh ta gọi ra mà nghiến răng nghiến lợi.

"Gọi bố làm gì? Nửa đêm không ngủ mà gọi gì lắm thế, không ai dạy lịch sự là gì à? Nên tìm đến bố dạy hộ cho hả?"

"Chu Chỉ Y, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn thôi đấy."

Cạch tôi dứt khoát tắt máy.

Cho mặt mũi rồi đấy, còn ra vẻ cái gì nhẫn nại của tôi có giới hạn! Tạ Yến Lễ xưa nay vẫn điên vậy à?

Chưa tính đến chuyện anh ta g.i.ế. c tôi ở kiếp trước, ở bên anh ta tôi cứ có cảm giác như mình đang mang hồ sơ hình sựn tiền án vậy.

Điện thoại lại vang lên.

Tôi nghĩ một chút, rồi bắt máy.

"Chu Chỉ Y, Tang Ninh đang ở đâu?"

"Anh đang nói chuyện với ai thế? Tôi mắc nợ gì hai người chắc? Tôi mắc mớ gì phải quan tâm cô ta đi đâu? Lại càng không có nghĩa vụ phải nói với anh."

"Chu Chỉ Y, tuy tôi không biết mình đã đắc tội gì với cô, nhưng làm ơn đi, nói cho tôi biết được không? Chuyện này thực sự rất quan trọng với tôi."

"Làm ơn? Đây là giọng cầu xin người ta của anh à? Không thì gọi một tiếng "bố" nghe thử xem? Anh mới sáng sớm đã gọi làm phiền tôi như vậy, vậy mà gọi đại một tiếng "bố" cũng không được à?"

"Chu Chỉ Y, mẹ nó, cô bị bệnh à?!"

"Sao? Không chịu gọi? Vậy thì tình cảm của hai người cũng chẳng sâu sắc gì cho mấy. Một tiếng "bố" cũng không nói nổi thì sau này xác định chia ly đi! Haiz... hay là anh mắc hội chứng thích diễn? Không yêu nhiều đến thế, mà cứ giả bộ tình thâm chi vậy?"

Anh ta nổi điên cúp máy.

Sáng sớm cãi nhau một trận, tinh thần sảng khoái hẳn.

Tôi rửa mặt xong thì chuẩn bị xuống lầu ăn một bát mì rồi mới đến điểm thi.

Nhờ ơn Kỷ Tang Ninh làm loạn tối qua, bố mẹ "tốt đẹp" của tôi có lẽ cũng hơi áy náy, vậy mà lại để lại tiền ăn sáng cho tôi.

Tôi còn nhớ như in kiếp trước, sáng thi hôm đó tôi đầu óc choáng váng, tự mình luộc một quả trứng làm bữa sáng.

Vì từ sáng sớm, bố mẹ tôi đã đưa Kỷ Tang Ninh ra sân bay rồi.

Buổi sáng thi môn Văn. Dù tôi đã quên gần hết kiến thức cấp ba, nhưng dù sao cũng là tiếng mẹ đẻ, đối phó tạm vẫn được.

Tôi làm bài thật nhanh, là người đầu tiên rời khỏi phòng thi.

Không vì gì cả.

Chỉ bởi vì mấy năm gần đây, kỳ thi đại học thường hay phỏng vấn người ra khỏi phòng đầu tiên.

Ở góc cầu thang, tôi cố tình kéo rách vết thương trên trán để m.á. u chảy ra nhiều hơn.

Sau đó dùng một tay ôm đầu chạy vọt ra ngoài.

Cả buổi phỏng vấn, tôi vẫn luôn mỉm cười mà nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!