Chương 2: (Vô Đề)

Quả nhiên vẫn giống hệt như trong ký ức của tôi.

Dù trong hoàn cảnh nào, bà cũng không bao giờ đứng về phía tôi.

Kiếp trước, kiếp này mọi tủi hờn dồn lên cùng lúc.

Tôi phát điên ngay tại chỗ.

Tôi quệt m.á. u từ trán lên, cả khuôn mặt bê bết, điên cuồng túm tóc, gào lên:

"Đúng rồi! Con điên rồi! Con là đồ điên! Là bị các người bức đến phát điên!

"Là con bắt mẹ sinh con ra à? Ngày mai con thi đại học, nó nửa đêm dựng con dậy, chỉ để kể chuyện yêu đương của nó, con từ chối cũng không được à?"

"Sao? Con gái của em trai mẹ thì cao quý hơn người khác à? Con sinh ra là để làm nô lệ, làm bảo mẫu cho nó à? Không phải con thấp hèn, mà là vì con được sinh ra bởi một người như mẹ, nên mới thấp hèn như thế!"

Tôi trút ra từng lời cay độc, mẹ tôi đứng sững sờ, không nói nên lời.

Bà vội đỡ lấy cô cháu gái quý như vàng ngọc kia, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ nói:

"Mẹ không có ý đó... chỉ là... Ninh Ninh giờ đang là bệnh nhân mà, con so đo với nó làm gì..."

"Tôi… trời ơi! Tôi dám so đo sao? Là cái đứa con hạng hai trong cái nhà này mà cũng dám so đo với công chúa của mẹ à? Có thể tôi không phải con ruột các người, nhưng dù không phải, mấy người cũng nên có chút lương tâm chứ? Ngày mai tôi thi đại học rồi đấy! Làm ơn có chút nhân tính đi, tôi xin các người luôn đấy!"

"Con nói cái gì mà 'các người'? Chẳng lẽ con không phải người nhà này sao? Miệng lưỡi con bây giờ cũng giỏi đấy!" – mẹ tôi nói rồi định ra tay với tôi.

Tôi lùi hẳn lại, bất ngờ quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa, miệng lẩm bẩm không ngừng:

"Làm ơn đi! Tôi xin các người đấy! Làm ơn phát chút thiện tâm đi!"

Đây chính là thứ mà mẹ tôi thường làm với tôi hồi nhỏ.

Chỉ cần tôi oán trách bà đối xử với Kỷ Tang Ninh tốt hơn tôi, thì một là bà đ.ấ. m n.g.ự. c khóc lóc, mắng tôi là đồ vô ơn.

Hai là bà quỳ rạp xuống, gào lên:

"Tất cả là lỗi của mẹ! Mẹ sinh ra đứa như mày, thân xác tiểu thư, số mệnh hầu hạ! Mẹ không cho mày được cuộc sống tốt, mày đi đi! Ra khỏi nhà này đi!"

Nhưng đứa trẻ chưa đến mười tuổi thì có thể đi đâu?

Tôi chỉ biết đứng yên cho bà diễn xong, nuốt hết những cảm xúc tiêu cực bà trút lên mình.

Cuối cùng, bố tôi cũng cất tiếng. Ông kéo tôi dậy, gằn giọng:

"Chu Chỉ Y! Khuya rồi, con còn muốn náo loạn tới khi nào nữa hả?"

Tôi ngẩng đầu nhìn ông, bỗng cười lạnh:

"Bố ơi, hay quá! Thì ra bố còn biết nói à! Con cứ tưởng bố là người tàng hình trong cái nhà này cơ đấy."

Ông bị tôi mỉa mai đến nghẹn họng, muốn nổi giận, nhưng liếc đồng hồ gần hai giờ sáng cuối cùng chỉ lôi mẹ tôi và Kỷ Tang Ninh ra khỏi phòng, để lại một câu:

"Mai thi đại học rồi, ngủ sớm đi."

Tôi lạnh mặt, không nói gì, đợi bọn họ ra ngoài rồi rầm một tiếng khóa cửa lại.

Ngủ à? Không có chuyện đó đâu.

Cho dù có ngủ một mạch đến sáng, thì mai đi thi tôi cũng không làm được bài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!