Tôi lập tức nín thở. Tuy không hoàn toàn mất ý thức nhưng toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng.
Tôi nhắm mắt, không dám phản kháng mạnh.
Lợi dụng lúc hắn không để ý, tôi cố gắng bấm nút âm lượng trên điện thoại hy vọng vô tình sẽ chạm được để thực hiện cuộc gọi.
Tôi thử đi thử lại nhưng chẳng hiệu quả.
Mãi đến khi Tạ Yến Lễ lái xe sơ suất, màn hình đột nhiên sáng lên.
Tôi lập tức kết nối cuộc gọi, giả vờ mới tỉnh:
"Tạ Yến Lễ… anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"À, tỉnh rồi à? Tỉnh là tốt rồi, tỉnh mới thú vị chứ."
Hắn không nói gì thêm.
Tôi cố cắn lưỡi giữ tỉnh táo, cho đến khi bị hắn đưa đến một nhà máy dệt bỏ hoang.
Tôi liền hét lớn:
"Đây là nhà máy dệt Vân ở Yên Giao! Nhà máy này bỏ hoang lâu rồi! Anh định đưa tôi đến đây làm gì?!"
Tôi nghiêng người, che màn hình điện thoại đang sáng.
"Chỉ Y, anh còn biết làm sao nữa? Đám cưới của chúng ta chẳng phải chưa hoàn thành sao? Trước đây em từng nói… muốn bên anh cả đời cơ mà… Sao em lại nhẫn tâm thế?"
"Anh bị thần kinh à?! Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu!"
"Em không hiểu? Vậy sao em cố tình khiến anh bỏ thi đại học để tiễn Kỷ Tang Ninh đi?"
"Tạ Yến Lễ! Anh điên thật rồi! Là tôi khiến anh bỏ thi à? Chính anh gọi cho tôi hàng chục cuộc điện thoại đấy nhé! Mà hình như tôi đâu có nói rõ địa điểm hay chuyến bay nhỉ?"
"Nếu không phải em đăng cái status đó, thì sao anh lại…"
"Tôi đăng gì là quyền của tôi! Anh sao không trách tổ tiên khai thiên lập địa để rồi sinh ra một người như anh cơ chứ?"
"Ha… Chỉ Y, bây giờ anh không cãi lại em được, nhưng em bây giờ càng khiến người ta mê mẩn hơn đấy! Hay là chúng ta… làm nốt lễ cưới chưa hoàn tất nhé?"
Hắn vừa nói vừa bóp cổ tôi, lại lấy khăn mê thuốc trùm lên lần nữa.
Tôi tỉnh lại khi cảm nhận được một cú cắn đau nhói ở cổ.
Toàn thân tôi bị hắn mặc cho một chiếc váy cưới màu trắng.
Hắn kéo tôi lên cầu thang.
Tôi giãy giụa kịch liệt, ký ức về cái c.h.ế. t ở kiếp trước ùa về như sóng dữ.
Tôi hoảng loạn đến cực điểm, thậm chí có ý nghĩ muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Tay tôi bị trói, nhưng lúc hắn mất kiểm soát, tôi bất ngờ lao tới đẩy hắn.
Không ngờ hắn may mắn giữ được thăng bằng, còn nắm lấy tay tôi.
Tôi nghe thấy một tiếng rắc giòn vang lên từ mắt cá chân hắn.
Hắn ôm chân rên rỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!