Chờ đến khi Thịnh Thập Nguyệt tỉnh lại, trên người nàng đã khoác hỉ phục màu đỏ tươi.
Đầu giường vội vàng treo vải điều đỏ nghiêng lệch, chữ hỷ dán bên tường vẫn còn nét mực chưa khô, bàn gỗ bên cạnh thì mâm trái cây đổ nghiêng đổ ngả, nhìn đâu cũng thấy sự lộn xộn, rõ ràng là một lễ cưới được tổ chức trong cảnh vô cùng vội vã.
Ngoài cửa sổ gió đêm thổi tới, cánh cửa gỗ bị gió hất tung ra, vang lên một tiếng "phanh", xua tan mùi rượu còn vương lại trong phòng, đưa vào một luồng gió mát lạnh lúc đêm khuya.
Thịnh Thập Nguyệt vừa mở mắt ra lại lập tức nhắm lại, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
Cũng khó trách nàng. Một khắc trước còn đang ngất ngưởng trong thanh lâu, khắc sau mở mắt ra đã biến thành đêm động phòng hoa chúc, bất kể là ai cũng chẳng thể hiểu nổi.
Chẳng lẽ... mình bị bóng đè?
Thịnh Thập Nguyệt chấp nhận số phận mà cố xốc mí mắt lên, chỉ nhìn thấy những họa tiết xa lạ khắc trên trụ giường, liền biết nơi này tuyệt đối không phải phủ đệ của mình.
Cảnh tượng giống như bước ra từ thoại bản kịch nói, một vị Càn Nguyên môi hồng răng trắng bị yêu ma bắt cóc, mạnh mẽ ép cưới ép gả.
Nghĩ đến đó, nàng ngược lại nhẹ nhõm phần nào, thầm nghĩ chỉ cần không phải Ninh Thanh Ca, vậy thì còn đỡ.
Nàng vừa thở phào, liền chống tay định ngồi dậy vừa nhìn xuống dưới thì...
Phanh!
Người vừa mới gượng ngồi dậy liền như bị sét đánh, gục ngã trở lại giường.
Dưới lớp hỉ phục lộng lẫy kia, lại chính là nàng ta, người mà nàng trốn còn không kịp Ninh Thanh Ca!
Người bên cạnh dường như đã đoán trước, thấy Thịnh Thập Nguyệt nằm dài trên giường giả chết thì chỉ nhàn nhạt mở lời: "Điện hạ đã tỉnh..."
"Không, ta chưa tỉnh."
Câu còn chưa nói xong đã bị Thịnh Thập Nguyệt chen ngang, hai mắt nàng lập tức nhắm lại, dứt khoát lăn ra chơi trò giả chết.
Không phải nàng cố tình tránh né, mà thật sự là không biết làm gì khác. Đầu óc rối loạn thành một nồi cháo, căn bản không hiểu tại sao sự việc lại thành ra thế này, còn hoang đường hơn cả mộng mị.
Ban đầu là ngày tháng tiêu dao bị người giám sát, tiếp đến là hoa khôi bỗng hóa thành nữ cầm sư, rồi nữ cầm sư lại chính là Ninh Thanh Ca, đến giờ còn mơ hồ mà thành... tân nương?!
Thịnh Thập Nguyệt đưa tay che mặt, dù có ham chơi đến đâu nàng cũng biết cưới hỏi là chuyện đại sự, tầm thường dân dã cũng cần mười ngày nửa tháng chuẩn bị, huống hồ là hoàng thất! Năm đó Nhị hoàng tỷ nàng xuất giá, dù gấp rút lắm cũng tốn đến nửa năm, sao nàng chỉ nhắm mắt một cái liền thành thân rồi?
Mấy đứa trẻ con ở đầu phố dù đùa cưới gả cũng còn có màn xốc khăn voan đàng hoàng!
Nghĩ tới đây, Thịnh Thập Nguyệt như bừng tỉnh, bật người ngồi dậy, nghiêm trang nói: "Thừa tướng đại nhân, Thịnh Cửu tuy ngày thường có hơi hồ đồ, nhưng lần trước ở ngoài trại ngựa gặp được ngài, ta thật lòng muốn tránh đi, kết quả không ngờ lại thành ra nghe lén chuyện ngài nói với người khác."
Gương mặt nàng nghiêm nghị, khác hẳn dáng vẻ thường ngày, lên tiếng chắc nịch: "Thịnh Cửu xin đảm bảo, việc đó ta tuyệt đối không kể với bất kỳ ai. Mong đại nhân có lòng rộng lượng, đừng đem ta ra đùa giỡn nữa."
Ninh Thanh Ca ngồi nơi cuối giường, nghiêng người tựa vào trụ gỗ chạm khắc. Có lẽ vì quá gấp rút, nàng chưa kịp trang điểm kỹ càng, chỉ vài nét phấn nhạt cũng đủ làm gương mặt thêm phần diễm lệ, chỉ tiếc chẳng ai biết thưởng thức, cuối cùng chỉ mang vẻ u sầu lặng lẽ.
"Đùa giỡn?" Nàng khẽ nhắc lại, rồi bình thản tiếp lời: "Điện hạ cho rằng... ta đang trả thù ngươi?"
Bên kia thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, bộ hỉ phục rực rỡ hoàn toàn không hợp với nàng chút nào, không thấy chút vui mừng đêm tân hôn, chỉ gượng gạo gằn giọng: "Nếu không phải trả thù, thì đại nhân tốn công bày ra cả vở diễn này là vì cái gì?"
Cho đến bây giờ, Thịnh Thập Nguyệt vẫn không thể tiếp nhận nổi chuyện đang xảy ra.
Ninh Thanh Ca ngẩng mắt, trong đôi đồng tử đen tuyền như chứa cả hồ sâu, in bóng dáng Thịnh Thập Nguyệt. Nàng nói:."Thánh chỉ tứ hôn đã được ban xuống, điện hạ nếu không tin, có thể đích thân mở ra xem thử. Xem xem đây rốt cuộc có phải là vở kịch do ta tự biên tự diễn."
Thịnh Thập Nguyệt quay đầu nhìn sang, cuộn ngọc trục quen thuộc đặt trên khay gấm, ánh nến rọi sáng từng hoa văn trên đó, càng làm nàng thấy lạnh sống lưng.
Giả mạo thánh chỉ là trọng tội, dù có là sủng thần cũng không dám làm liều. Thịnh Thập Nguyệt cắn môi, cố giữ một chút hy vọng cuối cùng, vén chăn xuống giường, loạng choạng bước tới.
Ninh Thanh Ca không ngăn lại, ánh mắt chỉ liếc qua đôi chân trần của nàng, chân mày hơi chau lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!