Chương 4: (Vô Đề)

"Ta có phải đã gặp ngươi ở đâu rồi không?"

Một câu vừa khuôn sáo, vừa buồn cười, ở Ỷ Thúy Lâu này mỗi ngày cũng có thể nghe được đến cả trăm lần.

Nhưng nữ cầm sư áo trắng chưa từng để tâm. Nàng vẫn thản nhiên khảy đàn, tiếng đàn thanh thoát như sương tuyết, lạnh mà xa xăm y như con người nàng, rõ ràng ở ngay trước mắt, lại khiến người ta cảm thấy như nơi chân trời, xa không thể với tới, chạm không thể gần.

Thịnh Thập Nguyệt cau mày. Nàng không biết vì sao mình bực, là vì đối phương không để ý đến mình, hay vì cảm giác mơ hồ khó hiểu này?

Kẻ đang ngà ngà say như nàng không nghĩ được rõ ràng, chỉ hành động theo bản năng. Nàng nghiêng người, chống khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay đỡ lấy cằm, vừa thoải mái hơn, vừa có thể đến gần để quan sát kỹ hơn.

Cầm sư chỉ dùng một cây trâm gỗ búi tóc, vài sợi tóc rủ bên má nhẹ lay theo động tác. Bị rượu làm cho tê dại, Thịnh Thập Nguyệt nhìn đến ngây dại, một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: "... Tóc ngươi rối rồi."

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn giống như một kẻ lão luyện trêu hoa ghẹo nguyệt, giờ phút này lại hóa thành ngốc tử. Nếu là người khác, hẳn đã sớm đưa tay vén sợi tóc ra sau tai rồi. Nhưng cầm sư rốt cuộc cũng lên tiếng:

"Ta đang đàn."

Giọng nàng còn lạnh và trong hơn tiếng đàn, lại như một dòng suối mát, khiến cơn say ngà của Thịnh Thập Nguyệt vơi đi ít nhiều.

Thịnh Thập Nguyệt muốn nàng tiếp tục nói, bèn hỏi tiếp: "Ngươi là người của Ỷ Thúy Lâu?"

"Không phải."

"Các nàng mời ngươi tới sao? Thù lao bao nhiêu? Ngươi đang thiếu tiền à?"

Nàng một hơi hỏi liền ba câu.

Ỷ Thúy Lâu thường bỏ ra số bạc lớn để mời những nhạc công nổi danh đến trình diễn, nhằm thu hút thêm khách quý.

Cầm sư khẽ chớp mắt, hờ hững khép lại đôi mắt đen như mực, chỉ nhàn nhạt đáp:

"Nàng bảo ta không cần thù lao."

Thịnh Thập Nguyệt tự động hiểu thành đối phương nhận được rất nhiều ngân lượng, bèn xuýt xoa khen:

"Tỷ tỷ đàn hay như vậy, dẫu trả bao nhiêu bạc cũng đáng mà!"

"Ngươi gọi ta là gì?"

Bị khen là tay đàn tài nghệ cao siêu, cầm sư thoáng thất thần, phạm phải sai sót đầu tiên trong đêm nay.

Chỉ là không ai để ý đến. Ngay cả hoa khôi trên đài múa sai bước cũng chẳng mấy ai bận tâm, huống gì chỉ là một chút ngập ngừng.

Ánh mắt mọi người trong sảnh đều đổ dồn về phía hai người, có kinh ngạc, có thích thú, cũng có mờ mịt khó hiểu, nhưng không ai chen vào.

Mà giữa trung tâm vòng xoáy ánh nhìn ấy, hai người vẫn cứ thản nhiên trò chuyện, không quá gần gũi cũng chẳng phải sỗ sàng, giống như giữa đóa hồng nở muộn mọc ra một nhành rêu lạ, không ăn nhập, chẳng lý gì, lại cứ tùy ý đung đưa theo gió, chẳng buồn bận tâm ánh mắt người đời.

"Tỷ tỷ à, chẳng lẽ ngươi nhỏ tuổi hơn ta?" Thịnh Thập Nguyệt hỏi, giọng ngà ngà, mềm oặt mà làm nũng.

Cầm sư dừng tay một thoáng, rồi cụp mắt, nhẹ đáp: "Quả thật ta lớn hơn ngươi vài tuổi."

"Ngươi biết ta bao nhiêu tuổi sao?" Thịnh Thập Nguyệt bắt được mấu chốt, mắt sáng lên, vô thức lại xích gần thêm một chút.

Lại hỏi tiếp: "Tỷ tỷ từng nghe nói về ta?"

"Cửu điện hạ danh tiếng vang dội Đại Lương, muốn không biết cũng khó." Người kia trả lời khéo léo, không trực diện.

Thịnh Thập Nguyệt bật cười khanh khách, ánh mắt cong lên: "Vậy thì những năm ta ăn chơi lêu lổng cũng không uổng phí rồi, ít ra để tỷ tỷ nghe qua một lần."

Lần đầu tiên nghe nói... ăn chơi cũng tính là 'nỗ lực'.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!