Chương 2: (Vô Đề)

Trên đồng cỏ náo loạn cả một trận, mà kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này là Thịnh Thập Nguyệt lại ung dung rời khỏi nơi hỗn loạn, vứt cương ngựa cho đám người hầu đứng chờ bên ngoài, một mình đi về phía một lều trại ở góc trại.

Quả như Hứa Chính Minh từng nghĩ, tuy nàng nổi tiếng ăn chơi trác táng, nhưng lại vô cùng che chở người của mình. Bởi thế, sao có thể bỏ mặc cấp dưới vì mình bị thương, nhất định phải đến tận nơi xem tình hình thế nào.

Chơi mã cầu vốn nguy hiểm, một khi ngã ngựa, nhẹ thì gãy xương, nặng thì bỏ mạng. Cho nên trên đồng cỏ thường dựng sẵn lều trại có đại phu túc trực, chuyên để trị thương, bảo đảm kịp thời cấp cứu khi có sự cố.

Nàng vén vạt áo đỏ, giày ủng dẫm qua lớp bụi đất lạo xạo.

Vừa mới đi được nửa đường, nàng chợt nghe thấy phía trước có người nói chuyện. Vốn dĩ nàng chẳng hứng thú gì với mấy chuyện bàn tán của người khác, cũng không định quan tâm. Định bụng nhấc chân đá mấy viên đá nhỏ phát ra tiếng vang, ngầm nhắc người phía trước câm miệng.

Thế nhưng chân còn chưa kịp nhấc, nàng đã nghe thấy một tiếng gọi:

"Thừa tướng đại nhân..."

Phản xạ nhanh hơn đầu óc, Thịnh Thập Nguyệt lập tức khựng bước, nghiêng người nấp vào sau một chiếc lều gần đó, giấu kín thân hình.

Không phải nàng cố tình nghe lén, mà thật sự không muốn gặp mặt người kia. Nếu để bị bắt gặp, kiểu gì cũng lại bị người ta kéo ra khuyên răn một hồi dài lê thê.

Thịnh Thập Nguyệt nhẹ thở ra, nghiêng người hé đầu nhìn ra ngoài. Nàng chỉ thấy một góc áo xanh thấp thoáng lướt qua ngay bên kia lều trại.

Chỗ này vốn ở tận rìa đồng cỏ, vô cùng hẻo lánh, rất ít người qua lại. Người đang nói chuyện cũng không hạ giọng quá mức, mà chiếc lều dùng làm kho chứa thì lại khá nhỏ, vì vậy nàng tuy không cố ý nghe, nhưng cũng không thể không nghe rõ từng câu chữ.

Giọng nữ kia có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai. Chỉ có thể đoán, người ấy dường như đặc biệt quan tâm đến Ninh Thanh Ca.

Người nọ nói nhanh: "Vài ngày trước bệ hạ lại nhắc đến chuyện này, dường như có ý muốn ban hôn. Nhưng khi người khác dò hỏi, người chỉ nhắm mắt chợp mắt, không nói lấy một lời."

Ninh Thanh Ca đáp một tiếng "Ừ", âm thanh ngắn ngủi chẳng phân rõ hỷ nộ. Nhưng bên ngoài lều, Thịnh Thập Nguyệt thì cười thầm vui sướng khi người gặp họa.

Ninh Thanh Ca thân phận đặc biệt là Thừa Tướng đương triều, lại xuất thân hèn kém. Năm xưa tộc nàng từng bị nghi mưu phản, toàn bộ gia tộc bị tru di tam tộc, người lớn Càn Nguyên và Trung Dung đều bị xử tử, còn đám trẻ nhỏ thuộc Khôn Trạch thì bị sung vào dịch đình làm nô.

Lúc ấy nàng mới chín tuổi, nhờ mẫu thân liều chết bảo vệ mới may mắn sống sót. Sau đó được Thánh Thượng đích thân để mắt, từng bước nâng đỡ lên vị trí hiện tại.

Nàng không có gia tộc chống lưng, được xem như một cận thần do Nữ Hoàng đích thân bồi dưỡng.

Hơn nữa, Ninh Thanh Ca cũng là Khôn Trạch duy nhất được giữ chức cao trong triều đình Đại Lương hiện nay.

Trên phố từng có lời đồn: "Ninh Thanh Ca chính là Hoàng Hậu tương lai được bệ hạ âm thầm bồi dưỡng, rồi mang đến Đại Lương."

Lời đồn tuy là đồn, nhưng lại khó phản bác. Nếu không thì vì sao Bệ hạ lại đích thân dạy dỗ nàng, nâng đỡ một tội nô lên đến vị trí cao quý như vậy?

Hiện tại, người có khả năng kế vị nhất chính là Lục Hoàng Nữ, nàng ta rõ ràng cũng tin vào lời đồn này, nhiều lần công khai theo đuổi Ninh Thanh Ca, thậm chí còn buông lời: "Không phải Ninh Thanh Ca không cưới."

Ninh Thanh Ca đã 25 tuổi, những đại thần khác từng nhắc chuyện hôn sự vài lần, nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa ban hôn. Mà bản thân nàng cũng chẳng tỏ ra nôn nóng, khiến người ngoài không rõ bệ hạ rốt cuộc có ý gì.

Nhưng tất cả những chuyện đó không liên quan gì đến Thịnh Thập Nguyệt. Nàng chỉ muốn mau mau phong vương, rồi rời khỏi kinh thành, về đất phong sống cuộc đời tự do, muốn làm gì thì làm.

Người kia lại chậm rãi nói tiếp, giọng điệu hết sức trịnh trọng: "Đêm đó, Lục Điện Hạ được triệu vào cung. Tả hữu hầu cận đều bị đuổi ra ngoài, chỉ để một mình điện hạ ở lại đánh cờ với bệ hạ. Đến tận đêm khuya mới rời đi, không ai hay biết."

Thịnh Thập Nguyệt bừng tỉnh, thì ra là Lục Hoàng Tỷ của nàng.

Nàng không khỏi thầm thương hại cho Ninh Thanh Ca. Đừng thấy Lục Hoàng Nữ bên ngoài hiền hậu ôn hòa, thật ra là người mưu sâu tính kỹ, từ nhỏ nàng đã từng chịu thiệt dưới tay tỷ ấy không ít.

Nhưng nghĩ lại, hai người kia cũng đúng là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Người đời luôn nghĩ nàng sợ Ninh Thanh Ca, kỳ thật không phải. Chẳng qua nàng chẳng muốn dính dáng gì đến người như vậy, tránh được thì tránh.

Ai bảo nàng ta ngoài mặt thì thanh cao chính trực, lừa được cả Thánh Thượng, chiếm được lòng tin của triều thần, còn được bách tính yêu kính. Mỗi lần gặp đám người như Thịnh Thập Nguyệt, lại ra vẻ đứng đắn, buông lời răn dạy.

Thành ra đám nhị thế tổ trong kinh, cứ thấy mặt Ninh Thanh Ca là lập tức né đường mà đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!