"... Võ cử sắp tới, thế mà bệ hạ lại đột ngột triệu tập các công tử con cháu nhà quyền quý đến chơi đánh cầu, nói là vừa trông thấy cây cúc côn liền nổi hứng. Nhưng ta cứ cảm thấy... có gì đó khác thường."
"Khác thường thế nào?"
"Có lẽ là nhân cơ hội này để dò xét thực lực con cháu các nhà Càn Nguyên, sớm định ra người đoạt Võ Trạng Nguyên."
Giữa mùa hè, ánh nắng rực rỡ phủ xuống đồng cỏ mênh mông, quanh sân cỏ được dựng lều trướng nhiều màu, hình thành một vòng tròn lớn. Bỗng một cơn gió lớn thổi tới, làm vải lều bay phần phật, vừa hay che đi những tiếng thì thầm bên trong, cũng khiến toàn bộ ánh mắt đổ dồn về trung tâm bãi cỏ.
Chính giữa có tám người cưỡi ngựa, đều mặc áo choàng tay bó, cổ áo giao lãnh. Tay trái cầm cương, tay phải nắm chắc một cây cúc côn đầu tròn như trăng rằm. Họ thúc ngựa phi nhanh về phía quả trúc cầu sặc sỡ, vung cúc côn đánh mạnh, quả cầu chưa kịp chạm đất đã lại bị đánh bay lên, điên cuồng hướng về phía khung thành đối diện.
"Cửu điện hạ!" Có người đột nhiên hô to, quay đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy một con tuấn mã trắng như tuyết xé gió lao tới, vượt qua vòng tròn vây quanh mà không hề giảm tốc, người trên lưng ngựa là một thiếu nữ.
Thiếu nữ ấy vận hồng y rực rỡ, đầu buộc dải trán khảm ngọc cùng màu, khuôn mặt mang nét lai dòng dõi dị vực, rực rỡ và ngông nghênh. Gió lớn thổi tung đuôi tóc nàng, nhưng chẳng hề cản trở, chỉ thấy cây cúc côn nạm ngọc trong tay nàng vung lên, dễ dàng hất quả cầu tròn khỏi đám vải nhiều màu.
Người mặc áo lục đang truy cầu phía trước nhìn thấy vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.
Còn nữ tử được gọi là "Cửu điện hạ" ấy chỉ cười, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, trong mắt lấp lánh vẻ tinh quái. Nàng nghiêng người nhẹ vung cúc côn, quả cầu liền nghe lời lăn về phía trước, vốn là vật khó điều khiển, nhưng đến tay nàng lại ngoan ngoãn như mèo con.
Lại một lần vung lên, đầu côn tròn như trăng gạt cầu rời thảm cỏ, vó ngựa giơ cao rồi đạp xuống. Chỉ trong chớp mắt, nàng đã bỏ xa những người còn lại, mang quả cầu lao thẳng về phía khung thành.
"Mau! Ngăn nàng lại cho ta!"
Một người sốt ruột hô lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Đồng đội định tăng tốc ngăn cản, nhưng bất ngờ bị ba người áo đỏ vây chặt. Dù muốn bứt lên, cũng bị ép chặt lại.
"Tránh ra!" Người dẫn đầu nóng nảy gào lên. Trước đó hắn đã được trưởng bối căn dặn kỹ càng, lần này thi đấu có ý nghĩa khác hẳn, nhất định phải biểu hiện xuất sắc, ngàn vạn lần không thể để thua.
Nào ngờ vận xui bám lấy hắn lại bốc trúng phải Thịnh Thập Nguyệt.
Ai ở Biện Kinh mà chẳng biết, Cửu Công Chúa của hoàng gia chẳng ham thi thư lễ nhạc, chỉ thích chơi bời, ngựa xe, cầu cúc, chọi gà, săn ưng, cái gì cũng thông thạo. Hỏi nàng Sử Ký Tả Truyện thì lắc đầu gãi tai, nhưng bảo nói chuyện đá cầu thì có thể thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm. Bởi vậy mới có danh xưng "phế vật ăn chơi số một kinh thành".
Ngẩng đầu nhìn lên, Thịnh Thập Nguyệt đã cách khung thành chưa đầy mười trượng. Hắn hoảng hốt kéo cương, sốt ruột đến mức muốn nhảy xuống mà chạy.
Hai người áo đỏ hai bên vẫn như cũ ép chặt lấy hắn, hoàn toàn không cho hắn cơ hội tăng tốc.
"Các ngươi là đồ tiện nô!" Hắn tức giận mắng to, mồ hôi nhỏ giọt từ trán, cả người càng thêm rối bời.
Hai người kia chẳng hề để tâm, thậm chí còn áp sát thêm.
Trong mắt hắn hiện lên tia phẫn hận, mắng thầm đúng là chó của Thịnh Thập Nguyệt nuôi.
Đồng đội phía sau cũng muốn giúp nhưng không có cách nào, đành thúc ngựa đuổi theo, lòng nóng như lửa đốt.
Cuối cùng hắn cắn răng, vung cúc côn đánh vào chân ngựa bên cạnh, dù sao cũng chỉ là nô tài của một phế vật ăn chơi, dám cản đường hắn!
Con ngựa bên cạnh hoảng sợ hí vang, chân trước khuỵu xuống, quật người trên lưng ngã mạnh xuống đất.
Người xem bốn phía kinh hô.
Người vừa phá vây chẳng dừng lại chút nào, lập tức xông về phía Thịnh Thập Nguyệt.
Người phía trước như bị hấp dẫn bởi cảnh tượng vừa rồi, chợt giảm tốc. Tưởng mình có cơ hội, mắt hắn sáng lên, lập tức vung côn định cướp cầu.
Không ngờ, Thịnh Thập Nguyệt lại chờ đúng thời khắc này. Hai chân nàng kẹp chặt yên ngựa, thân hình nghiêng sang bên, tư thế trông như tùy hứng, nhưng cây cúc côn lại chuẩn xác lướt qua gậy gỗ của đối phương, thẳng tay đánh vào quả cầu.
Phanh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!