Vạt áo bay nhẹ theo gió, từng đường vải vờn quanh,
mỗi khi rơi xuống, tựa hồ lại chạm vào lòng Tạ Linh.
Y nói là cho hai đứa nhỏ xem,
nhưng người thật sự chăm chú lại là y.
Tạ Yểm nhìn mà mê mẩn,
kiếm của Thẩm Từ Thu đẹp đến mức khiến người ta say,
nhưng ẩn chứa sát khí khiến y bất giác rùng mình.
Dù không luyện kiếm, y vẫn cảm nhận được ý cảnh trong đó,
ngẩn ngơ c.ắ. n một miếng bánh trong tay.
Còn Diệp Khanh thì nhìn không chớp mắt,
đến khi Thẩm Từ Thu thu kiếm,
Hắn vẫn còn đắm chìm trong kiếm ý ấy,
chưa kịp hoàn hồn.
Thẩm Từ Thu thu kiếm giữa tầng băng tinh, thân ảnh phiêu dật như sương tuyết. Bông tuyết khẽ lướt qua đầu ngón tay hắn, thân mật như làm nũng. Khi hắn xoay người, cả viện sương lạnh dần tan, linh lực tản ra khắp nơi, thế nhưng hoa trong sân vẫn không chút tổn hại, thậm chí kiếm ý lạnh lẽo khiến người run sợ cũng chẳng làm kinh động con chim nhỏ đang đậu trên cành.
Nam Cung Tư Uyển
Thân hình hắn cao ráo, tuấn mỹ như ngọc, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến người ta phải nín thở mà nhìn. Tạ Linh nhìn thế nào cũng thấy đẹp, nhân tiện ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà ấm.
Trên bàn bày ba đĩa điểm tâm tinh xảo. Hai đĩa trước đó đã được chia cho hai tiểu hài tử ở góc tường, chỉ còn một đĩa vẫn nguyên vẹn, đĩa ấy là phần riêng của Thẩm Từ Thu.
Gần đây Tạ Linh mới phát hiện, Thẩm Từ Thu ăn uống rất có chọn lựa. Trước kia chỉ cần là đồ ngọt thì hắn đều nếm thử, rất tùy ý. Nhưng giờ đây, nếu điểm tâm không mang vị mật, hắn tuyệt đối chẳng động đũa.
Có kén chọn như vậy, Tạ Linh ngược lại thấy vui trong lòng, biết hắn thích cái gì, cũng là chuyện tốt.
Hơn nữa, đó là thói quen do chính y nuôi dưỡng nên, người được y nâng niu trong lòng bàn tay mà dần trở nên "ấm mềm" như vậy, sao y lại không thấy hãnh diện được chứ?
Hai tiểu hài tử kia đ.á.n. h cược xem y có đến chỗ Thẩm Từ Thu nữa không, thật ra có cần cược đâu. Gần đây y cứ "ăn vạ" ở đây suốt, mấy hôm nay còn kiếm thêm được mấy cái ôm, nhờ đó mà số nhiệm vụ bồi thường của hệ thống cũng thừa ra một lần.
Thẩm Từ Thu nâng chén trà, nếm thử điểm tâm có vị mật. Diệp Khanh lúc này mới hoàn hồn, vẫn còn chìm trong kiếm ý vừa lĩnh ngộ, không rảnh ăn uống, liền tiện tay đưa phần của mình cho Tạ Yểm.
Tạ Yểm vừa ăn xong một miếng, chớp mắt rồi lại ngoạm thêm miếng nữa, ăn trông vừa nho nhã vừa đáng yêu.
Gió khẽ lướt qua, cỏ cây trong viện đung đưa. Tạ Linh nhìn bọn họ, trong khoảnh khắc ấy, lòng tràn đầy mãn nguyện, lại chợt dâng lên một chút xót xa.
Y muốn Thẩm Từ Thu yên lòng, cho dù sau này y có chìm vào giấc ngủ dài, cũng chẳng sao. Nhưng kỳ thực, y rất không nỡ.
Tu sĩ thọ nguyên dài lâu, mười năm, trăm năm với họ chỉ như cái chớp mắt. Nhưng với Tạ Linh một người hiện đại thì sống đến trăm tuổi đã là hiếm có. Mỗi năm, mỗi ngày đều đáng để trân trọng. Được ở bên người mình yêu, từng giây từng phút đều quý giá vô cùng.
Nhận thấy ánh mắt của Tạ Linh, Thẩm Từ Thu nuốt xuống miếng điểm tâm, ngẩng đầu lên, tầm mắt giao nhau. Ánh mắt kia khiến đôi tai Thẩm Từ Thu khẽ nóng, hắn ngẩn ra, rồi nhẹ giọng hỏi:
"…… Sao vậy?"
Tạ Linh mỉm cười: "Không có gì."
Ta chỉ là… thật sự rất thích huynh mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!