Chương 92: (Vô Đề)

Biện Vân bị tập kích?

Thẩm Từ Thu khẽ nhíu mày.

Xét theo thời gian, mấy năm nay Biện Vân đi bí cảnh Thương Lam cũng chưa gặp rắc rối gì lớn, dẫu có bị thương thì cũng chỉ là vết thương nhỏ.

Sao bây giờ lại thành "người không được tốt"?

Khi nghe truyền âm, hắn cũng không tránh Tạ Linh. Tạ Linh vốn đang chống cằm, cười khanh khách nhìn hắn, vừa nghe thấy giọng của Mộ Tử Thần thì ngồi thẳng dậy, thu liễm nét tùy ý.

Thẩm Từ Thu hỏi thẳng:

"Biện Vân đã xảy ra chuyện gì?"

Ở đầu kia, khóe môi Mộ Tử Thần liền cong lên một nụ cười chẳng mấy thiện ý.

Thẩm Từ Thu có thực sự quan tâm Biện Vân không, hắn vốn không chắc. Trong tông môn, hắn hỏi một vòng, người thì kính ngưỡng, kẻ thì e sợ, nhưng không ai thực sự thân cận. Sau Úc Khôi, gần như chẳng tìm được đệ tử nào dám tự xưng là quen biết với hắn.

Ngẫm kỹ, tuy Biện Vân thường hay đấu khẩu, tranh chấp với Thẩm Từ Thu, nhưng ít nhất vẫn coi như có thể trò chuyện thoải mái.

Nếu Thẩm Từ Thu không hỏi, Mộ Tử Thần sẽ nhân cơ hội tiếp tục giả vờ "sợ hãi", lấy đó mà biểu đạt nhớ nhung. Nhưng nếu hắn hỏi Biện Vân…… vậy càng hợp ý.

"Trước hai ngày xuống núi, Biện Vân sư huynh dẫn các đệ tử nhận một nhiệm vụ. Nơi đó gần tông môn, vốn tưởng chẳng có gì nguy hiểm. Nghe nói trên đường bọn họ tách ra tra xét, Biện Vân sư huynh đi một mình, chờ mọi người chạy tới thì đã thấy hắn trọng thương nằm trên đất."

Mộ Tử Thần nhấn mạnh "nghe nói", hiển nhiên là bản thân không có mặt.

Nghe nói, Biện Vân suýt nữa mất sạch tinh huyết, khó khăn lắm mới nhặt về một mạng. Nhưng tinh huyết chính là căn cơ sinh cơ dựng nơi ngực, một khi đại lượng mất đi thì chẳng phải uống thuốc bổ là có thể hồi phục.

Thương tổn dừng ở ngực, ngày sau chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến đường tu hành.

Nói đến đây, Mộ Tử Thần còn thêm:

"Có trưởng lão suy đoán đây là thủ đoạn của tà tu…… Gần Ngọc Tiên Tông mà cũng dám lộng hành, đám tiểu đệ tử ngoài miệng không dám nói, trong lòng đều sợ hãi."

Lời hắn ngập ngừng, nghe như đang mong tìm nơi nương tựa, mong sư huynh che chở.

Thẩm Từ Thu vẫn lặng lẽ nghe đến cuối, song lại chẳng hỏi thêm gì về Biện Vân, chỉ đáp lại câu hỏi ban đầu của Mộ Tử Thần:

"Ngươi ra ngoài phải cẩn trọng. Ta ở bên ngoài rất tốt, gần đây tạm thời sẽ không trở về tông, miễn cho tăng thêm phiền toái."

Mộ Tử Thần vội vàng kêu:

"Sao lại là phiền toái? Mọi người đều nhớ sư huynh."

Hắn thấy bài "tình cảm chân thành" không có hiệu quả, liền dọn thêm một lá bùa khác:

"Sư tôn cũng mong sư huynh sớm ngày trở về."

Đáng tiếc, ở Thẩm Từ Thu nơi này, hắn và sư tôn kia vốn không có nửa phần tình cảm ngoài thù hận.

Thẩm Từ Thu không muốn dây dưa thêm, chỉ giữ dáng vẻ sư huynh thường ngày, dặn dò vài câu cho có lệ rồi cắt đứt truyền âm.

Mộ Tử Thần nhìn ngọc bài tối dần, vẻ ngoan ngoãn khi nãy lập tức biến mất, thay bằng oán khí và bực bội.

Thẩm Từ Thu một mực không chịu trở về tông, còn hắn thì chẳng thể độc chiếm Yêu Hoàng Cung. Tạ Linh vốn dĩ xem hắn không thuận mắt, tuyệt sẽ không cho phép hắn đi theo Thẩm Từ Thu ở lại đây.

Một khi bị chia cách hai nơi, kế hoạch trong tay hắn làm sao tiếp tục? Tình cảm với Thẩm Từ Thu biết lấy gì bồi dưỡng?

Thẩm Từ Thu ngày ngày kề vai sát cánh cùng Tạ Linh, chỗ nào hắn không thấy thì hai người lại quấn quýt chẳng rời. Đợi đến khi Tạ Linh hoàn toàn câu mất tâm sư huynh, Mộ Tử Thần còn có cửa thắng sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!