Chương 91: (Vô Đề)

Chữ "nhà" ấy, đối với Thẩm Từ Thu mà nói, dường như đã cách xa mấy đời, vô cùng xa lạ.

Thuở nhỏ, hắn từng cho rằng ngôi nhà do Huyền Dương Tôn ban cho chính là "nhà" chẳng lớn chẳng nhỏ, nơi hắn, sư phụ cùng sư đệ cùng nương tựa.

Sau khi lớn lên, đọc sách hiểu chuyện, hắn lại nghĩ toàn bộ Ngọc Tiên Tông mới là nhà của mình. "Nhà" rất lớn, hắn phải nghe lời, phải gánh vác trách nhiệm.

Về sau, khi cùng Ôn Lan liên hôn, có được vị hôn phu, hắn tưởng rằng sớm muộn gì mình cũng phải cho Ôn Lan một cái "nhà", đó cũng là trách nhiệm hắn nên gánh.

Đáng tiếc thay, hết thảy những thứ từng được gọi là "nhà", từng chỗ từng chỗ một, đều tan vỡ. Vỡ vụn đến mức khiến hắn thương tích đầy mình, lòng người không còn mong chờ, cũng chẳng dám nghĩ đến hai chữ "nơi để trở về".

Bởi lẽ, không phải bất cứ mái hiên nào che mưa chắn gió cũng xứng đôi với hai chữ "nhà".

Dù là Yêu Hoàng Cung hay Vân Quy Tông, đối với hắn mà nói, vốn dĩ chỉ là chỗ dừng chân tạm bợ.

Nhưng hiện tại, nơi Tạ Linh gọi là "nhà", lại lưu cho hắn một mảnh mái hiên để trú.

Trong viện, cây cối vươn cao, chim non ríu rít trong tổ mới, cả nhà an hòa. Vài con chim nhỏ thò đầu ra, hiếu kỳ lại gan dạ mà nhìn chằm chằm hai người trong sân.

Thẩm Từ Thu khẽ vuốt chiếc mặt nạ trong tay, giọng nhẹ như gió:

"…… Cái tên này, thật hay."

Tạ Linh cầm chiếc quạt xếp, có chút khẩn trương:

"Kia……"

Nhưng Thẩm Từ Thu không vội đáp. Hắn dường như muốn nhìn kỹ từng ngóc ngách của viện này. Hắn thong thả dạo bước, Tạ Linh cũng không chen vào, chỉ lặng lẽ đi theo.

Phòng luyện công, thư phòng, bãi đất luyện kiếm rộng rãi, chỗ nào nên có đều có. Sân này thật sự khoáng đạt, còn rộng hơn cả tiểu viện trên Lãnh Phong của hắn. Chỉ tiếc, nơi đây lại không hề có phòng dành cho khách.

Thẩm Từ Thu cuối cùng dừng bước trước cửa phòng ngủ.

Ngọc thủ đặt nhẹ lên cánh cửa gỗ, hắn không quay đầu lại, chỉ nói với người phía sau:

"Ta vào thay y phục. Ngươi…… chờ một lát."

Tạ Linh thoáng sửng sốt, ngay sau đó vui mừng đến mức khó giấu, trong mắt sáng rực như sao. Thẩm Từ Thu khẽ đẩy cửa bước vào, để lại y đứng ngoài.

Mà chỉ thế thôi, Tạ Linh đã hạnh phúc đến rối loạn. Bởi Thẩm Từ Thu chịu thay y phục trong căn phòng này, cũng tức là đã chịu thừa nhận, hắn nguyện ý ở lại.

A Từ mặt mỏng quá, nhiều lời khó thốt thành tiếng, đều dùng hành động để trả lời. Nghĩ vậy, Tạ Linh vừa cảm khái, vừa rạo rực trong lòng. Nhưng thế cũng tốt, từ từ đến thôi.

Hơn nữa, A Từ biết y hiểu, mà y cũng thật sự có thể thấu được tâm ý A Từ. Như thế này chẳng phải là tâm hữu linh tê?

Tạ Linh dựa người lên cột trước cửa phòng, tâm tình vui đến mức khẽ ngân nga vài tiếng. Y vừa cất giọng, lũ chim non trong sân cũng ríu rít hòa theo, một người mấy con chim, hỗn loạn chẳng ra làm sao, nhưng lại thành một khúc nhạc vô cùng êm tai.

Vào trong nhà, Thẩm Từ Thu nhìn quanh một vòng. Mọi cách bày trí đều đúng với sở thích của hắn. Gian ngoài còn đặt một chiếc bình sứ cao lớn, trong cắm một nhành linh thực không tàn, hoa trắng muốt, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt như bạch mai trong gió lạnh.

So với các viện khác, nơi này rõ ràng mới dựng chưa lâu. Hẳn Tạ Linh đã sớm chuẩn bị cho tông môn mới, chẳng rõ từ bao giờ đã lặng lẽ sai người dựng lên sân này.

Với tu sĩ mà nói, xây một căn phòng không khó. Cái khó chính là từng chút tâm ý đặt vào bên trong. Khi ấy Tạ Linh vẫn luôn ở cạnh Thẩm Từ Thu, thân không thể đến, bèn mượn thủy kính truyền tin, tỉ mỉ chỉ bảo từng chỗ nên sắp đặt thế nào.

Vân Quy Tông hiện nay diện tích không lớn, nhưng chỗ Tạ Linh chọn cho Thẩm Từ Thu lại là nơi tốt nhất linh khí sung túc, phong cảnh tuyệt vời. Ban đầu vốn là y chuẩn bị cho mình, nhưng sau khi gặp Thẩm Từ Thu, tất cả liền đổi thay.

Thích một người, tự nhiên muốn cho hắn những gì tốt đẹp nhất.

Thế nên Tạ Linh dời chỗ ở của mình sang đỉnh núi kế bên, để lại nơi này cho Thẩm Từ Thu.

Bởi vì dụng tâm quá nhiều, trong lòng y càng thấp thỏm, chỉ sợ đối phương không vừa ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!