Một lát sau, đám lông vũ xù xì kia bỗng biến thành một đoàn hỏa quang đỏ rực. Vầng sáng kéo dài, hình thái thay đổi, dần dần hóa thành bóng người.
Trong ánh nhìn chăm chú của hắn, luồng sáng kia nhạt dần, một thân hình thon dài ngưng kết, ngũ quan thành hình, ngay cả y phục trên người cũng tinh xảo rõ rệt.
Giây lát sau, một Tạ Linh giống hệt bản thể chậm rãi mở mắt.
Y hơi không quen, chớp mắt liên tục, vẻ mặt lộ ra mấy phần mới lạ. Thử giơ tay nắm lấy, mới phát hiện động tác cứng đờ, đầu ngón tay tựa như con rối gỗ, chưa đủ linh hoạt.
Thẩm Từ Thu khi xưa lần đầu ngưng tụ hóa thân cũng vậy, mất kha khá thời gian mới thích ứng với việc bỗng nhiều ra một thân thể giống hệt bản thân.
Thấy y mở mắt, hắn mới mở miệng:
"Chúc mừng."
Phân Hồn Hóa Thân thuật, lại tiến thêm một bước.
Tứ chi tuy chưa thuận, nhưng biểu cảm trên mặt Tạ Linh đã có thể khôi phục hoàn toàn. Y cong cong mi mắt, nở nụ cười sáng rỡ:
"A Từ."
Vừa gọi vừa quen tay bước tới một bước.
Nào ngờ thân thể mới chưa kịp thích ứng, chân trái vướng chân phải, loạng choạng ngã bổ nhào về trước.
Thẩm Từ Thu theo bản năng đứng bật dậy, đưa tay đỡ lấy y.
Tạ Linh trong một khắc còn thấy mình mất mặt đến tim đập loạn, nhưng giây tiếp theo, khi thấy động tác của Thẩm Từ Thu, đầu óc vừa xoay chuyển, liền lập tức thuận thế ngã nhào vào n.g.ự. c hắn.
Bị y ôm chặt cả người, Thẩm Từ Thu còn tưởng y thật sự mệt nhọc, nghiêm giọng dặn:
"Cẩn thận."
"Ừ ừ!" Tạ Linh mỹ mãn gác cằm lên vai hắn, hoàn toàn không có ý định thử cử động tay chân, cười tủm tỉm:
"Đây mới là hóa thân chân chính, cảm giác khác hẳn trước kia. Ta còn chưa quen đâu."
Thẩm Từ Thu đỡ lấy y, gật đầu tỏ vẻ lý giải, rồi kiên nhẫn đem chút tâm đắc bản thân tích lũy khi xưa chậm rãi giảng giải.
Tạ Linh nghe ra bộ dạng rất nghiêm túc, gật gù theo từng lời. Đợi Thẩm Từ Thu dứt câu, y liền thử:
"Huynh xem nè, ta thử đây."
Y dán sát lấy, n.g.ự. c kề ngực, làm ra vẻ gắng sức khởi động một chút. Cuối cùng lại thở dài, cúi đầu ỉu xìu:
"Không được rồi, ta… hình như chẳng cử động nổi."
Thẩm Từ Thu thoáng cau mày. Lẽ nào vừa rồi mình giảng giải còn chỗ nào chưa rõ ràng?
Nhưng dựa vào thiên phú tu luyện của Tạ Linh, cho dù không nói gì, y cũng không đến mức như thế…
Tuy rằng khi xưa chính hắn cũng từng loạng choạng chẳng quen, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ thành ra bộ dáng lố bịch như vậy.
Ngay lúc Thẩm Từ Thu còn đang tự hỏi rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, hắn bỗng cảm giác bên hông có đôi tay lặng lẽ vòng qua, chậm rãi siết chặt.
Thẩm Từ Thu: "……"
Hiểu rồi... là trong đầu Tạ Linh có bệnh.
Thẩm Từ Thu lập tức gõ một cái xuống tay đối phương, Tạ Linh kêu lên một tiếng, nhưng hóa thân khác xa bản thể, không có gân cốt như thường, nên chẳng những không chịu buông, ngược lại còn cả gan ôm chặt hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!