Chương 88: (Vô Đề)

"Tạ con rối" ở bên ngoài tập tễnh làm quen thân thể mới. Y lập tức hiểu ra, vì sao lúc trước Thẩm Từ Thu phải ngồi trong phòng khắc gỗ hóa ra tất cả đều là luyện tập điều khiển thân thể khéo léo hơn.

Mới hai ba lần ngã dúi dụi, y đã không cần dựa gậy mà đi được, chỉ là dáng đi còn cứng ngắc, khiến tiểu hài tử bên cạnh tình nguyện làm "cái gậy chống người sống" sợ hãi đến trợn tròn mắt.

Thẩm Từ Thu tập trung khắc phù văn, thì Tạ Linh lại hóa ra cây quạt, bắt chước động tác thường ngày phe phẩy quạt xếp. Nhưng bản thể vốn vung quạt phong lưu tiêu sái, còn hóa thân lại vụng về, phe phẩy chưa được mấy cái thì quạt đã tự "bay" khỏi tay, rớt lạch cạch trên boong tàu.

Cây quạt này vốn chỉ là linh lực hóa hình, chẳng có uy lực của pháp khí thật. Vậy nên y dứt khoát chậm rãi lê từng bước, đi một vòng boong tàu, rồi quay lại cửa phòng Thẩm Từ Thu tiếp tục nghịch quạt.

Cây quạt cứ thế rơi bịch bịch xuống đất, lại bị y nhặt lên, rồi lại rơi, rồi lại nhặt… từng tiếng từng tiếng, lọt cả vào tai Thẩm Từ Thu trong phòng.

Phía chân trời, màu trắng bụng cá đã dần dâng lên. Tàu bay như đang chạy về phía bình minh, mà Thẩm Từ Thu kỳ thật chẳng mấy tập trung vào phù văn trước mắt nữa, trái lại bị những tiếng động vụn vặt ngoài cửa lôi kéo tâm thần.

Tiếng đầu tiên, hắn chưa để ý. Nhưng khi tiếng thứ hai, thứ ba vang lên, trong đầu hắn đã hiện rõ hình ảnh Tạ Linh đang chơi quạt.

Ngày thường y vung quạt tiêu sái nhường nào, lúc quạt trượt khỏi tay, chắc hẳn sẽ khựng lại một thoáng, rồi nhanh nhẹn cúi người nhặt lên, khóe miệng còn mang theo chút bực mình vụn vặt, nhưng ngoài mặt lại giả bộ như chẳng có gì.

Chờ đến khi rơi nhiều lần hơn, đôi mắt hổ phách ấy tám phần sẽ lại sáng lên, coi việc so tài với cây quạt còn thú vị hơn bất cứ trò nào.

Cách một cánh cửa, mà trong đầu Thẩm Từ Thu lại như thể tận mắt nhìn thấy, từng cử động của người nọ đều sống động lạ thường.

Nếu không phải quá hiểu một người, thì làm sao chỉ nhờ vào những âm thanh nhỏ bé mà có thể hình dung ra rõ ràng đến vậy?

Quạt kia vốn có thể dùng linh lực điều khiển, chẳng cần rơi xuống đất. Nhưng Tạ Linh cứ mặc kệ nó rớt, kiên nhẫn nhặt lên lần nữa, như một cách rèn luyện khác.

Những tiếng lạch cạch đều đặn chẳng hề chói tai, trái lại còn có tiết tấu, hòa cùng không gian yên tĩnh xung quanh, tạo thành một bầu không khí kỳ dị mà an ổn, khiến tâm người nghe dần lắng xuống.

Ngón tay Thẩm Từ Thu bất giác dừng lại trên phù văn, ngẩn ngơ nhìn. Sau khi trọng sinh, hắn chế tạo không ít chú khí, đa phần đều thiên về công kích hoặc công dụng thực tế. Miếng ngọc bội đưa cho Biện Vân lần trước, kỳ thật cũng chỉ là tác phẩm cũ từ trước, thứ hắn chế tạo sau khi sống lại chính là phượng hoàng ngọc bội dành cho Tạ Linh.

Lúc ấy khắc thành hình phượng hoàng, là bởi ba năm ký ức trong Thủy Kính ảnh hưởng. Trong ảo cảnh, tiểu hầu gia cũng đeo một ngọc phượng hoàng. Hắn thuận tay khắc như vậy, chẳng ngờ Tạ Linh lại thực sự mang huyết mạch phượng hoàng.

Khi Tạ Linh hóa thân thành hình người, hắn cũng nhìn thấy bên hông y có một miếng ngọc bội phượng hoàng giống hệt.

Thẩm Từ Thu chậm rãi đưa tay lên bên tai.

Trước kia, có lúc hắn từng muốn chạm vào đôi khuyên lông vũ kia, nhưng ngón tay vừa chạm gần đã cứng lại, rồi buông xuống.

Nam Cung Tư Uyển

Lần này, hắn khựng một thoáng, rồi thử vươn ra, khẽ chạm lên khuyên tai.

Không còn tránh né.

Linh vũ mềm mịn như tơ lụa, không lạnh lẽo mà ấm áp.

Khi chưa chạm vào, dường như chúng là mãnh thú khiến người muốn trốn tránh; nhưng một khi đã chạm rồi, lại khiến người ta luyến tiếc chẳng nỡ buông.

Ngón tay hắn nhẹ ấn một thoáng, rồi thu về, biến phù văn đang dang dở thành một lá bùa hộ thân.

Làm nhiều thêm vài món hộ thân cũng chẳng phải chuyện xấu. Hơn nữa, trước khi báo thù chưa thành, hắn tuyệt đối không thể chết, đồ hộ thân tự tay chế tác cũng chẳng uổng phí.

Ngòi bút của Thẩm Từ Thu khựng lại trong chốc lát.

Đầu ngón tay hắn vẫn còn vương lại chút ấm áp từ linh vũ, bên tai lại vọng lên những tiếng động khẽ khàng mà rộn rã phía ngoài cánh cửa. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, trong đầu hắn bỗng lướt qua một ý niệm nhẹ như khói sương.

Ở lại nhân thế này, nhìn thấu lòng người… có lẽ, cũng không tệ.

Quạt xếp rơi xuống đất ngày càng ít, Tạ Linh chơi đùa cũng dần trở nên thuần thục. Thế nhưng, cho đến khi cậu ta có thể múa quạt thành hoa, Thẩm Từ Thu vẫn không mở cửa, chẳng hề có ý định để đối phương bước vào.

Tạ Linh xoay cổ chân, hoạt động gân cốt, lại nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, sau đó sải bước quay về, gõ gõ lên cánh cửa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!