Sau khi các đệ tử tiêu diệt xong một đám Tà thú, Thẩm Từ Thu liền dẫn người đến một khu đất trống để mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút. Ban đầu Tạ Linh không định lại gần Thẩm Từ Thu, nhưng vừa mới đấu võ mồm một trận với Úc Khôi xong, y liền đổi ý phải tiếp tục tức c.h.ế. t tên sư đệ này mới được. Vậy là y nhấc chân đi về phía Thẩm Từ Thu.
Thấy Tạ Linh lại muốn bám lấy sư huynh, Úc Khôi cũng lập tức đuổi theo.
Ngay khi cả hai còn cách Thẩm Từ Thu chừng hai, ba bước chân, mặt đất dưới chân họ đột nhiên rung chuyển!
Chưa ai kịp phản ứng, chỗ Tạ Linh và Úc Khôi đang đứng liền sụp xuống, trong chớp mắt hai người đã bị nuốt chửng, bóng dáng biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay cả Hắc Ưng, vốn đứng cạnh Tạ Linh, cũng bị kéo xuống theo.
Thẩm Từ Thu và Biện Vân hoảng hốt, lập tức chạy tới mép hố quan sát, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, sâu hun hút, nhìn không thấy đáy.
Biện Vân ném ánh lửa chiếu xuống, trong tầm mắt chỉ có vách đá lạnh lẽo, hoàn toàn trống không, ba người rơi xuống cũng không nghe thấy một tiếng động nào.
"Lạ thật." Biện Vân cau mày, "Vừa rồi chúng ta cũng đi qua chỗ này, sao không phát hiện ra gì bất thường?"
Chờ thêm một lát, bên dưới vẫn không có ai cưỡi kiếm bay lên, gọi cũng không ai đáp, ngọc bài truyền âm hoàn toàn mất liên lạc. Biện Vân quay sang nhìn Thẩm Từ Thu:
"Người của ngươi đấy."
Thẩm Từ Thu thu lại thần thức, bình tĩnh nói:
"Ngươi ở đây trông nom các đệ tử, ta xuống dưới xem thử."
Biện Vân hỏi: "Không dẫn theo vài người giúp một tay à?"
Thẩm Từ Thu lắc đầu: "Tình hình bên dưới chưa rõ, nếu bản thân ta còn không ứng phó nổi, dẫn người theo chỉ tổ thêm thương vong."
Biện Vân hừ lạnh, liếc hắn một cái:
"Biết vì sao không? Chính là vì chuyện gì ngươi cũng luôn xông lên trước, mới khiến Úc Khôi và mấy đệ tử sinh ra cái tính ỷ lại không tốt đó."
Thẩm Từ Thu thoáng ngẩn ra, rồi bỗng hiểu: Thì ra là vậy. Chỉ là thói quen, một đạo lý đơn giản đến vậy.
Giống như Úc Khôi, vì đã quen có hắn ở phía trước che chở, nên cảm thấy đại sư huynh đối tốt với mình là chuyện đương nhiên, chưa từng biết trân trọng. Mười mấy năm tình nghĩa, lại không bằng một tiểu sư đệ mới đến vài ngày.
Úc Khôi là loại người như vậy, Ôn Lan cũng thế.
Thì ra… lý do để rời đi, để buông tay, lại đơn giản đến mức khiến người ta bật cười chỉ là vì con người như thế.
Thẩm Từ Thu trong lòng lặng lẽ siết chặt một vốc cát, nhìn nó trôi qua kẽ tay từng chút một, trong mắt ánh lên hàn quang lạnh lẽo.
Không có ai bắt buộc phải tốt với ai cả. Nếu bọn họ không biết quý trọng, vậy thì c.h.ế. t trong tay hắn cũng coi như đáng kiếp.
Hắn đáp lời Biện Vân: "Ta hiểu rồi, sau này sẽ chú ý."
"Nhưng giờ thế này là cách giải quyết ổn thỏa nhất. Không thể nào để mặc bọn họ dưới đó không lo." Biện Vân dừng lại ở mép hố, "Lưu lại một tấm phù, có chuyện gì thì phát tín hiệu, ta sẽ tùy cơ ứng biến."
Thẩm Từ Thu nghĩ, thật ra Biện Vân cũng giống hắn gặp chuyện luôn là người xông lên trước, cuối cùng người rút lui sau cùng vẫn là y. Nếu không, kiếp trước Biện Vân đã chẳng c.h.ế. t lẻ loi ở nơi đó.
Hơn nữa, lần này Thẩm Từ Thu muốn một mình xuống dưới, trong lòng vốn đã có tư tâm.
Nếu bên dưới thực sự có nguy hiểm, vậy thì chẳng phải đây chính là cơ hội tốt để Úc Khôi c.h.ế. t sạch đó sao?
Vì báo thù, hắn có thể nhịn, có thể chờ, nhưng một khi cơ hội đến, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Không ai phát hiện, trong đáy mắt Thẩm Từ Thu thoáng hiện lên một tia sáng tối ám, đó là sát ý bị hắn đè nén đến cực hạn.
Thẩm Từ Thu để lại cho Biện Vân một lá bùa, dặn rằng nếu có biến xảy ra thì đốt bùa làm tín hiệu. Sau đó, hắn nhún người nhảy xuống động, áo bào trắng ánh bạc như ánh trăng tung bay giữa không trung, tựa như hạc trắng lượn giữa màn đêm, rồi biến mất vào cửa động tối đen như mực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!