Chương 7: (Vô Đề)

Thẩm Từ Thu ngự kiếm, chẳng mấy chốc đã vượt qua Úc Khôi, mang theo nhóm đệ tử đáp xuống quảng trường chính của Ngọc Tiên Tông.

Một giọng nói châm chọc vang lên:

"Thẩm sư huynh hôm nay đến muộn thật, ta đến trước ngươi tận nửa nén hương đó. Sao đây, thua rồi nhé?"

Thẩm Từ Thu đặt Tạ Linh xuống, nghiêng đầu nhìn người vừa lên tiếng, chính là Biện Vân, vẻ mặt đang đắc ý lắm.

Biện Vân là đệ tử của đại trưởng lão. Tuy lớn tuổi hơn Thẩm Từ Thu, nhưng lại vào môn muộn hơn, tu vi cũng không bằng. Thế nên luôn ghen tị với Thẩm Từ Thu, cứ nhìn thấy là khó chịu trong người. Cũng bởi vậy, hắn rất thích chọc ngoáy, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đ.â. m chọc Thẩm Từ Thu.

Tuy thế, Biện Vân lại có nhân duyên tốt, nhiều đệ tử chịu theo sau. Mỗi lần nội môn chia nhóm hành động, thế nào cũng chia thành hai phe: một bên là Thẩm Từ Thu, một bên là Biện Vân, ranh giới rõ ràng.

Dù xem Thẩm Từ Thu là đối thủ, nhưng Biện Vân chưa từng chơi xấu. Dù đấu võ mồm hay so chiêu thật, cũng không dùng thủ đoạn bẩn. Khi có ngoại địch, hắn luôn đứng về phía Thẩm Từ Thu, không gây chia rẽ nội bộ. So với Mộ Tử Thần âm hiểm, Biện Vân có thể gọi là quang minh lỗi lạc.

Chính vì thế, Thẩm Từ Thu chưa bao giờ xem Biện Vân như kẻ thù thực sự.

Đời trước khi Biện Vân chết, Thẩm Từ Thu còn đến bên cạnh hắn. Khi đó, Biện Vân bị thương rất nặng kinh mạch đứt đoạn, tay chân bất động, miệng cũng không nói ra lời, chỉ trợn mắt cố gắng muốn nói gì đó với Thẩm Từ Thu, nhưng chỉ phun m.á. u rồi tắt thở, c.h.ế. t không nhắm mắt.

Sau này có lời đồn rằng Thẩm Từ Thu chính là người ra tay g.i.ế. c hắn. Vì trên t.h. i t.h. ể Biện Vân có dấu vết của kiếm pháp Ngọc Tiên Tông và khí tức băng hàn, chính là chiêu sở trường của Thẩm Từ Thu. Từ đó thanh danh của hắn càng lúc càng bị bôi đen, những người từng thân thiết với Biện Vân cũng dần xa cách.

Hiện tại, khi nhìn thấy Biện Vân vẫn sống sờ sờ, vẫn quen miệng trêu chọc, Thẩm Từ Thu lại khoan dung hiếm thấy:

"Ừ, ngươi lợi hại."

Biện Vân: "???"

Bình thường hắn trêu chọc, Thẩm Từ Thu một chữ cũng chẳng buồn đáp. Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây chắc?

Biện Vân nhìn hắn từ đầu đến chân, nghi ngờ:

"Ngươi đang nói móc ta à? Học được kiểu âm dương quái khí rồi hả?"

Thẩm Từ Thu im lặng. Thật ra hắn cũng không cố ý, nhưng nhìn lại tình cảnh vừa rồi… câu nói kia nghe đúng là có chút trào phúng.

Nhất là phía sau lại có một đệ tử chen vào hùa:

"Đến sớm nửa nén hương thì sao? Dù sao chúng ta đâu có trễ. Với lại Thẩm sư huynh giờ là người có gia thất, Biện sư huynh ngươi vẫn độc thân, làm sao hiểu được niềm vui trong phòng vào sáng sớm!"

Thẩm Từ Thu: "…"

Lúc này hắn chỉ muốn mượn một câu của Tạ Linh để miêu tả tâm trạng mình: Cảm ơn ngươi nhiều lắm. Lần sau làm ơn ngậm miệng lại giùm.

Biện Vân trừng mắt:

"Đính hôn chứ có phải cưới đâu mà gọi là có gia thất!… Chờ đã, ngươi mới vậy đã kéo người ta lên giường rồi sao?"

Hắn nhìn sang Tạ Linh người vừa bị kéo đến ánh mắt quái dị:

"Ta còn tưởng ngươi là loại thanh tâm quả dục, chưa từng biết sự đời cơ đấy."

Tạ Linh nghe đến đây, lập tức cảm thấy: Chỉ cần làm mất mặt Thẩm Từ Thu, kéo hắn từ hình tượng thần tiên cao lãnh xuống, thì cho dù bản thân bị đồn là người "bị áp", y cũng thấy đáng giá.

Dù sao hai người bọn họ cũng chưa làm gì thật, người ngoài nói sao cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng đối với Thẩm Từ Thu thì mấy lời đồn này có thể tạo ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nói mới nhớ, trong nguyên tác cũng không nhắc rõ vì sao Thẩm Từ Thu phản bội rời khỏi tông môn.

Chẳng lẽ vì hắn g.i.ế. c thiếu tông chủ của Đỉnh Kiếm Tông là Ôn Lan, không muốn liên lụy Ngọc Tiên Tông nên mới rút lui?

Không giống. Bởi vì sau này khi hắn gặp người Ngọc Tiên Tông, hai bên vẫn đánh thật g.i.ế. c thật. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tạ Linh đột nhiên thấy hứng thú.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!