Chương 6: (Vô Đề)

Nửa đêm hôm đó, Thẩm Từ Thu đơn giản xử lý sơ bộ Vũ Thần Lệ, rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, hắn vừa mở mắt, sửa sang y phục chỉnh tề xong xuôi, mới bước ra khỏi cửa viện thì đã nghe bên ngoài vang lên một tiếng quát như sấm dội là giọng của Úc Khôi.

Úc Khôi giận dữ hét:

"Ngươi dám lặp lại lần nữa!?"

Tiếng gào lớn đến mức như muốn nổ tung cả sơn môn. Thẩm Từ Thu khẽ nhíu mày, sáng sớm thế này còn làm loạn cái gì nữa đây?

Hắn bước khẽ một cái, chớp mắt đã xuất hiện ngoài sân. Nhìn thấy Úc Khôi cùng mấy vị sư huynh sắp sửa xuống núi, đang tụ tập chuẩn bị dẫn dắt đệ tử. Đối diện họ là Tạ Linh mang theo thị vệ của mình, ung dung phe phẩy quạt xếp.

Đệ tử xung quanh vừa trông thấy Thẩm Từ Thu thì lập tức rụt cổ, dáng vẻ như chim cút thấy diều hâu. Không phải vì Thẩm Từ Thu thường ngày khó gần mà là vì… hình như vừa nghe thấy điều gì đó không tiện nhắc lại.

Thẩm Từ Thu: "?"

Còn chưa kịp hỏi rõ có chuyện gì xảy ra, thì đã nghe thấy Tạ Linh phất quạt, mặt đầy vui vẻ mà ba hoa:

"Lặp lại lần nữa thì cũng thế thôi, ta tối qua chính là từ trong phòng A Từ bước ra, A Từ nhà ta mới là người chủ động, dính sát lấy ta ấy chứ! Từ cửa tới mép bàn, toàn bộ quá trình… cực kỳ mãnh liệt. Thân mật tới mức làm đổ luôn cả bộ ấm trà, tách tách tách, vỡ nát hết trơn!"

Nói xong, y còn cười híp mắt quay đầu hỏi:

"Đúng không, A Từ?"

Thẩm Từ Thu: "……"

À, giờ thì hắn đã hiểu vì sao mấy đệ tử kia nhìn mình bằng ánh mắt quái dị thế rồi.

Rõ ràng hôm qua là hai bên giằng co căng như dây đàn, bị Tạ Linh cắt đầu bỏ đuôi bịa thêm bịa bớt, thoắt cái đã thành màn tình cảm nóng bỏng, ôn nhu thân mật khiến người ta đỏ cả mặt.

Mấy đệ tử nghe xong đều âm thầm đỏ tai.

Thì ra tối qua Tạ Linh nói "Ngươi cũng đừng hối hận" là có ý này!

Không cho y vào phòng? Vậy thì y chơi kiểu khác, đem toàn bộ đổ sang cho Thẩm Từ Thu!

Thẩm Từ Thu mím môi, ánh mắt khẽ động một thoáng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Hắn nghĩ thầm: Tên Tạ Linh này, đúng là xem thường ta quá rồi.

Úc Khôi tức muốn xỉu, run giọng gào lên:

"Sư huynh! Hắn… hắn nói như vậy, rõ ràng là đang bôi nhọ thanh danh của huynh! Miệng toàn lời lẽ hạ lưu, còn ra thể thống gì nữa!"

So với sự phẫn nộ bừng bừng của Úc Khôi, Thẩm Từ Thu lại vô cùng điềm đạm. Hắn đứng ngay bên cạnh Tạ Linh, thản nhiên nói:

"Nếu hắn là vị hôn phu của ta, nói mấy lời đó cũng chẳng tính là nhục nhã gì."

Úc Khôi ngây người ngay tại chỗ, Tạ Linh cũng cứng đơ nụ cười.

Y vội giơ quạt che nửa mặt, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn sang Thẩm Từ Thu:

Nam Cung Tư Uyển

Không lẽ vậy mà hắn cũng không nổi giận!?

Thẩm Từ Thu nhìn lại y, suy nghĩ một chút, cố gắng cong môi cười. Hắn vốn không hay cười, lần này cười gượng nên có phần gượng gạo, nhưng vẫn cực kỳ đẹp.

Tựa như tuyết trắng trên đỉnh núi cao lần đầu gặp nắng xuân, bạch y thiếu niên khẽ mỉm cười, khiến tất cả người có mặt đều ngơ ngẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!