Vì là nhiệm vụ rèn luyện, nên Thẩm Từ Thu và Biện Vân đưa các tân tử pháp khí phi hành, mà để bọn họ tự ngự kiếm đến Hướng An trấn.
Tạ Linh thì cùng Hắc ưng, thuận theo kiếm quang lướt gió mà .
Sau một lúc phi hành, cuối cùng hai tân tử nhịn nổi tính tò mò, bắt đầu thì thầm bàn tán.
Tuy mới nhập môn lâu, nhưng chuyện đại sư của Ngọc Tiên Tông chọn một phế nhân đạo lữ, từ lâu lan truyền khắp tu chân giới.
Hôm nay tận mắt thấy hai nhân vật chính, trong lòng bọn họ vẫn chút kích động.
Hai bay ở cuối đội hình, nghĩ rằng cách xa như sẽ ai thấy.
Một tên hạ giọng hỏi:
"Bọn họ chẳng là đạo lữ ? Vậy thấy Thẩm sư mang y cùng ngự kiếm?"
Hai tự cho rằng âm lượng đủ nhỏ, nhưng quên mất rằng Kim Đan kỳ tu sĩ tai mắt nhạy bén, câu lọt tai Thẩm Từ Thu và Tạ Linh rõ mồn một.
Giữa trời cao, tay áo rộng của Thẩm Từ Thu tung bay trong gió, lông mi khẽ động khi câu .
Tạ Linh cũng khựng , ánh mắt lướt đến kiếm của Thẩm Từ Thu. Kiếm dài lấp lánh ánh sáng băng lạnh, mặt kiếm rộng đến mức dù thêm một nữa cũng thừa chỗ.
Tạ Linh âm thầm nghĩ:
Quả là như . Lần từng mang kiếm, lúc đó Thẩm Từ Thu vẫn còn nghi ngờ phận của , còn bản thì bận rộn nghĩ kế lấy bảo vật giả c.h.ế. t lừa .
Hai ở chung linh kiếm, còn ngừng tranh luận, mùi thuốc s.ú.n. g nồng nặc.
Từ đó đến nay cũng ai đề cập chuyện "ngự kiếm chung", Thẩm Từ Thu thì chẳng chủ động mang y , Tạ Linh cũng mở miệng đòi.
Rõ ràng công khai phận vị hôn phu mặt ngoài, mà để tâm đến tiểu tiết như ngự kiếm cùng , chẳng là sơ hở quá rõ ràng ?
Tạ Linh liếc phía Thẩm Từ Thu nơi vẫn trống trong lòng liền ngứa ngáy.
Y truyền âm, giọng nửa trêu nửa thật:
"Ta cảm thấy lời họ cũng lý đấy. Ngươi nghĩ xem, chúng mới công khai chuyện đạo lữ, còn từng dắt tay mặt bao .
Giờ ngự kiếm tách , chừng khiến tưởng chúng tình cảm rạn nứt."
Thẩm Từ Thu vẫn luôn cảm nhận ánh mắt nóng rực như thực thể phía lưng, khiến căng thẳng.
Hắn trầm giọng:
"Cứ để bọn họ nghi."
"Hình tượng dựng thì diễn cho tròn vai," Tạ Linh thản nhiên đáp, cứ như đang chuyện chính sự. "Cũng phiền gì lắm. Lúc về, ngươi để cùng ngự kiếm, ?"
Thẩm Từ Thu im lặng về phía , lên tiếng.
Tạ Linh liền bồi thêm một câu:
"Vậy thế , coi như đổi việc ngươi mượn viên hộ hồn châu ——"
"Được," Thẩm Từ Thu nhanh chóng cắt ngang, "Lúc về, sẽ mang ngươi theo."
Nếu mượn bảo vật mà đòi "mang " thù lao, thì quá kỳ quái.
Thay vì giao dịch rõ ràng bằng vật phẩm nhân tình, Tạ Linh đòi nhờ kiếm?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!