Giọng run rẩy của Thẩm Từ Thu vang lên bên tai, khiến tim Tạ Linh cũng siết .
Dù hai vốn xa lạ, từng thiết, nhưng chỉ cần thấy giọng như sắp đứt lìa , ai mà rùng kinh hãi. Phải khổ sở đến mức nào, mới thể thốt lên một lời cầu xin tàn tạ đến thế?
Chủ nhân của giọng như đang treo lơ lửng sợi tơ mỏng manh, cố níu lấy chút hy vọng cuối cùng mờ mịt. Chỉ cần tơ đứt, cũng tan.
Huyền Dương Tôn mở miệng, một lời vô tình, lạnh lùng, chút chần chừ, như đẩy Thẩm Từ Thu thẳng xuống vực sâu tuyệt vọng.
Lão Thẩm Từ Thu hiến Linh Lung Tâm.
Không chỉ , tiên cốt Thẩm Từ Thu cũng mổ lấy. Dưới lớp băng vải nơi vạt áo là vết thương cắt tận xương, m.á. u từng dòng đỏ thẫm thấm qua.
Tạ Linh nhất thời thể tin nổi tai . Y ngẩng đầu Huyền Dương Tôn, cúi đầu đang quỳ rạp đất, còn chút sức lực …
Xác nhận rõ ràng: y lầm. Những lời là thật.
Bọn họ thật sự mạng Thẩm Từ Thu.
Nam Cung Tư Uyển
Sau đó, Tạ Linh chứng kiến một cảnh khiến cả y lạnh buốt.
Trên con đường đến tận cùng, Thẩm Từ Thu… đột nhiên .
Không giống với những nụ thanh lãnh ngày thường, , đến rực rỡ kinh , một vẻ lộng lẫy, huyễn hoặc, như đóa bỉ ngạn nở rộ giữa hoang tàn, thê lương và quyến rũ.
Cánh môi đỏ thẫm vì máu, đến câu hồn đoạt phách.
Đó là đầu tiên Thẩm Từ Thu đến , nhưng là nụ của một tiên nhân sa đọa, như cánh hoa rơi từ trời cao lạnh lẽo, hóa thành linh hồn cô độc.
Tạ Linh chợt hiểu, từ khoảnh khắc trở , Thẩm Từ Thu tuyệt vọng với thế gian.
Hắn buông bỏ tất cả: phận, kiêu ngạo, lý tưởng, lẫn lòng tin vốn từng kiên định.
Mọi thứ, đều vứt bỏ.
Khi cụp mắt xuống, Tạ Linh thấy đôi mắt lưu ly tắt lửa. Tất cả ánh sáng hóa tro bụi, băng tuyết lạnh lẽo vùi lấp.
Tạ Linh khẽ siết tay, lạnh đến tận xương, hàn khí như kim đ.â. m lòng.
Y thấy Thẩm Từ Thu thở một tiếng yếu ớt, giống như mất hết sức phản kháng, nhẹ nhàng xin Mộ Tử Thần.
Giả. Y tin.
Hơn nữa, xin cái gì? Dựa mà xin ?
Khi Úc Khôi tiến tới đỡ Thẩm Từ Thu, Tạ Linh lửa giận bốc lên, suýt nữa trào máu:
"Đừng chạm , ngươi cũng xứng?"
Y bước nhanh tới, vạt áo đỏ sẫm xé gió tạo thành một đường cong sắc lạnh, giơ tay hất văng Úc Khôi, đỡ lấy Thẩm Từ Thu.
một chưởng đánh , rơi .
Tạ Linh suýt quên đây chỉ là một ký ức hư ảnh.
Úc Khôi xuyên qua y, đỡ lấy Thẩm Từ Thu mềm nhũn, còn Tạ Linh thì chậm rãi thu tay về, ngón tay co chặt, ánh mắt âm trầm, lòng bàn tay chỉ còn trống rỗng mà lạnh buốt.
Giờ phút , y còn truy hỏi vì thấy ký ức thuộc về nữa. Y chỉ tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!