Chương 35: (Vô Đề)

Mộ Tử Thần và Ôn Lan đã rời đi cùng những người khác, để lại Thẩm Từ Thu và Tạ Linh cùng một nhóm đệ tử của Ngọc Tiên Tông tiếp tục hành trình. Trong số đó còn có vài người rõ ràng là cố tình được sắp xếp đi cùng.

Dù ngoài mặt tỏ ra đang chăm chú tìm cơ duyên trong Xuân Cư Đồ, Thẩm Từ Thu và Tạ Linh đều vẫn mang tâm trí đặt ở chuyện của Mộ Tử Thần. Thỉnh thoảng có đệ tử đi ngang qua chỗ Úc Khôi từng ngã xuống, nhưng nơi đó đã sớm không còn để lại dấu vết gì.

Chẳng bao lâu sau, các đệ tử đã gần như tìm kiếm xong trong bản đồ. Thẩm Từ Thu liên lạc với Biện Vân, hai người quyết định thực hiện theo kế hoạch ban đầu: chia đội, mỗi người dẫn một nửa đệ tử rời khỏi Xuân Cư Đồ, đến tầng kế tiếp để tiếp tục tìm cơ duyên.

Chỉ là Úc Khôi vẫn không thấy bóng dáng.

Trước mặt mọi người, Thẩm Từ Thu lấy truyền âm ngọc bài ra gửi tin cho Úc Khôi. Đương nhiên, hắn biết rõ sẽ chẳng có hồi âm.

Chuyện Úc Khôi bắt nạt Mộ Tử Thần đã được các đệ tử đồn thổi, thêm mắm dặm muối rồi truyền đi khắp nơi. Mọi người đều biết hắn đang giận dỗi trốn mất. Vài đệ tử ban đầu còn muốn đợi thêm một lúc, nhưng thấy ai cũng lần lượt rời Xuân Cư Đồ, khó tránh khỏi có chút nóng ruột. Có người không nhịn được lên tiếng:

"Dù Úc sư huynh có giận đến đâu thì giờ chắc cũng nguôi rồi chứ? Cứ thế này chẳng phải làm lỡ việc của mọi người sao?"

Có lẽ vì biết Thẩm Từ Thu cũng đang tức Úc Khôi nên có người mạnh dạn nói tiếp:

"Ngay cả khi Thẩm sư huynh đã truyền âm mà hắn cũng chẳng hồi âm lại… Quả thật là quá đáng rồi."

Thẩm Từ Thu không đáp, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào ngọc bài truyền âm trong tay.

Thực ra, khi một đệ tử mất liên lạc, việc đầu tiên nên làm là lo lắng xem liệu hắn có gặp chuyện gì không, nhất là Úc Khôi giờ đã mất tu vi, yếu ớt vô cùng. Nhưng đáng tiếc thay, nơi này chẳng còn ai thật lòng để tâm đến hắn nữa.

Một phần vì các đệ tử đều đang gấp gáp tìm cơ duyên, phần khác vì gần đây Úc Khôi ở trong tông môn đã nổi tiếng xấu tính, hay trút giận vô cớ lên người khác, làm mất lòng không ít người.

Vì thế không một ai hỏi một câu rằng: "Úc Khôi có thể đã gặp chuyện không may không?"

Chỉ có một người nhỏ giọng hỏi Thẩm Từ Thu:

"Thẩm sư huynh, hay là chúng ta đi trước tìm cơ duyên? Nếu thật gặp chuyện, Úc sư huynh nhất định sẽ truyền âm cho huynh mà."

Thẩm Từ Thu thu ngọc bài lại, như đang suy nghĩ. Dưới ánh mắt đầy mong chờ xen lẫn căng thẳng của mọi người, cuối cùng hắn gật đầu.

"Cơ hội tiến vào Bí Các là hiếm có, không nên vì chuyện nhỏ mà chậm trễ chính sự của các ngươi."

Nghe vậy, các đệ tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ ra mặt:

"Đa tạ sư huynh quan tâm!"

Thế là Úc Khôi bị mọi người nhẹ nhàng bỏ lại sau đầu, cả đoàn hăng hái bước vào tầng tiếp theo, tiếp tục truy tìm cơ duyên.

Tạ Linh chưa vội thu hồi Xuân Cư Đồ, cứ để bản đồ lơ lửng ở đó, còn bản thân thì dạo qua tầng thứ hai một vòng. Chẳng bao lâu sau, thân ảnh y đã không còn thấy đâu nữa.

Mất hút theo đúng nghĩa đen.

Bởi vì… y bị từng luồng cơ duyên sáng rực bao vây tứ phía, nhìn xa chẳng khác gì người đèn di động!

Các đệ tử: "…"

Tuy đã biết trước là như vậy, nhưng chứng kiến tận mắt vẫn không khỏi hâm mộ đến nghiến răng nghiến lợi!

Nam Cung Tư Uyển

Mọi người lập tức vội vàng lao lên giành giật, hy vọng chờ sau khi "điện hạ" chọn xong phần của mình, sẽ để lại chút "ngon ngọt" cho bọn họ.

Đời trước, cơ duyên Thẩm Từ Thu lấy được trong Bí Các là một chiếc mặt nạ tơ bạc không che giấu được khí tức, nhưng có thể giấu dung mạo. Dù không thể giả mạo cảnh giới như loại mà Tạ Linh đang dùng, nhưng để tránh bị nhận ra thì vẫn rất hữu dụng.

Bởi vậy, hắn không vội, cứ dẫn đoàn đệ tử đi hết từng tầng. Cuối cùng, trong hai canh giờ còn lại trước khi Bí Các đóng cửa, hắn cũng tìm được chiếc mặt nạ ấy.

Chiếc mặt nạ màu bạc được chế tác vô cùng tinh xảo, hoa văn uốn lượn, vừa sang trọng, lại mang nét lạnh lùng trầm lặng. Ai nhìn qua cũng không thể phủ nhận: rất đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!